“Lần đội thi diễn tập giành giải vàng, đợi tới nghỉ phép, mang huy chương tới cho em xem nhé?”
Dạo gần đây ai cũng tò mò về cuộc sống trong quân đội, Sở Kỳ nghĩ cô gái nhỏ như Lương Thanh Thanh chắc chắn cũng ngoại lệ.
“Được đấy, khi nào tiện thì mang tới.”
Ai ngờ Lương Thanh Thanh tỏ mấy hào hứng. Ngược , Lương Quân Cường đang im lặng bỗng nhiên như kích hoạt, bật dậy, mắt sáng rỡ:
“Đồng chí Sở thật thể cho xem huy chương ? xem!”
“Trước đây cũng từng lính lắm, nhưng hồi đó chỉ tiêu tuyển quân hạn, loại. Về lớn tuổi, còn cơ hội nữa… Trong lòng vẫn canh cánh mãi. Nếu cho xem huy chương, thật sự vô cùng cảm kích!”
“Đương nhiên là !”
Dù đây cũng là trai của Lương Thanh Thanh – tương lai thể là vợ của – tranh thủ lấy lòng. Nghĩ , Sở Kỳ đảo mắt, tươi:
“Anh với Diễn Hành là em, cũng là em của em. Anh lớn hơn em, em theo Diễn Hành gọi một tiếng ‘ Quân Cường’ ?”
“Nếu ngại thì càng ! Vậy gọi là gì?”
“Cứ gọi thẳng tên là , Sở Kỳ.”
Lương Quân Cường toe, gật đầu liên tục. Không ngờ hôm nay kết với một sĩ quan trẻ, đúng là nhặt bảo vật!
Sau khoe với thanh niên trong thôn, thể diện chỗ mà để !
“Em Sở Kỳ!”
“Có mặt!”
Hai khoác vai bá cổ tán chuyện rôm rả về quân đội, chẳng mấy chốc thiết như em lâu năm. Lương Quân Cường đến mức thấy tổ quốc luôn.
Anh nào ngờ bụng của Sở Kỳ, chỉ tưởng đối phương tính tình dễ gần, ngại kết bạn với một nông dân nhà quê như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-105-a.html.]
Ai mà đang nhắm em rể chứ!
Nói chuyện thêm một lúc, ánh mắt Sở Kỳ chuyển về phía Lương Thanh Thanh. Nhìn gương mặt xinh như hoa của cô, hiểu mặt nóng bừng. May mà da ngăm, ai nhận chứ thì ngại c.h.ế.t mất.
Do dự một chút, Sở Kỳ vẫn quyết định mở lời:
“Sau nếu cơ hội, chúng gặp nhiều hơn nhé. À… nhưng vẫn nên xưng hô với đồng chí Lương thế nào.”
“Cứ gọi tên là .”
Lương Thanh Thanh đang mải gặm quả đào, hỏi liền mỉm đáp.
“ thể gọi cô là Thanh Thanh ? Bên gọi như thế.”
Lương Thanh Thanh ngờ Sở Kỳ , ngẩn kịp trả lời, Phạm Diễn Hành bên cạnh lạnh mặt chen :
“Thanh Thanh gì chứ? cũng là miền Bắc, chúng kiểu gọi con gái mới quen như thế?”
Ngay cả còn gọi một tiếng “Thanh Thanh” mặt cô, tên Sở Kỳ đúng là voi đòi tiên!
“Cũng khi gọi thế mà…”
Bị vạch trần, Sở Kỳ chút luống cuống. Không ngờ Phạm Diễn Hành phản ứng dữ dội đến . Thật chỉ là đầu gặp cô gái hợp gu quá mức, nên sốt ruột mà thôi.
À , là nôn nóng. Sợ gặp qua , cô sẽ quên mất . Mà bản chẳng bao giờ mới nghỉ phép nữa. Muốn để chút ấn tượng, kéo gần cách… nên mới lỡ lời.
“Diễn Hành, thế quá . Nghe như là kẻ háo sắc ! Rõ ràng đầu gặp em gái lão Dương, tụi cũng gọi là Mạn Mạn còn gì!”
Sợ để ấn tượng , Sở Kỳ vội vàng lục tìm trong đầu một ví dụ để chứng minh.
" từng gọi như !"
Phạm Diễn Hành gần như suy nghĩ liền phủ nhận cái “bô” sắp úp lên đầu , giọng điệu chắc nịch và đầy kiên quyết: " gọi là đồng chí."