Lương Thanh Thanh thì “ngại” như trai. Sau khi nhận túi, cô lập tức mở lấy bánh.
Lần ăn một , vị ngọt đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ!
Giờ cơ hội ăn , cô nỡ để miệng chịu khổ?
“Ngon quá!” Đôi mắt Lương Thanh Thanh cong cong như trăng lưỡi liềm, má lúm hiện rõ, xinh xắn như mèo con đang nũng.
“Em...” Nếu em thích, sẽ mua tiếp cho em...
Câu còn kịp thì khác chen ngang:
“Đồng chí thích ăn bánh ? Quân khu bọn mỗi tháng phát nửa cân. thích đồ ngọt, để đưa hết cho đồng chí nhé.”
Nói dứt lời, nhắc tới cũng theo bước phòng bệnh. Hàm răng trắng bóng nổi bật làn da rám nắng, nụ rạng rỡ đến mức mang theo cảm giác hài hước lạ kỳ, khiến Lương Thanh Thanh bật , đưa tay che miệng. Nhìn thấy cô , Sở Kỳ cũng tươi kém.
cảnh tượng khiến sắc mặt Phạm Diễn Hành lập tức đen như đáy nồi. Anh đặt chiếc bánh kem xuống bàn, giật lấy quả đào mà Sở Kỳ rửa sạch, bắt đầu lệnh đuổi khách: “Đồ mang đến , quân khu nhiều việc, giữ nữa, về .”
“Thấy thương, xin nghỉ một ngày phép để đến thăm. sẽ ở trông đêm nay, mai về.”
Giờ phút , Phạm Diễn Hành thật sự đấu nổi với Sở Kỳ. Thân thể yếu ớt, chẳng còn sức mà cản, đành trơ mắt mang quả đào tiến về phía Lương Thanh Thanh, ân cần đưa tới.
“Đồng chí ăn thử , quả ngọt hơn đấy.”
Nhìn quả đào hồng hào mặt, Lương Thanh Thanh đưa tay nhận lấy, lịch sự cảm ơn:
“Cảm ơn đồng chí.”
“Không cần khách sáo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-104-a.html.]
Sở Kỳ quanh một lượt, trong phòng chỉ một chiếc ghế, thế là cũng bắt chước cô dựa bệ cửa sổ, cách cô một .
Tính cách Sở Kỳ vốn thoải mái, trong nhà phụ nữ, bản thường xuyên tiếp xúc với cánh đàn ông trong quân đội, nên chuyện trò chuyện với con gái với đúng là dễ như trở bàn tay.
Chỉ vài câu xã giao, nắm rõ cảnh nhà họ Lương.
“ với Diễn Hành lớn lên cùng , lớn hơn một tuổi, học hành giỏi, hồi nhỏ suốt ngày lôi so sánh với , phiền c.h.ế.t.”
Vừa , Sở Kỳ bộ mặt t.h.ả.m thương khoa trương khiến Lương Thanh Thanh bật . Phạm Diễn Hành đang dõi theo, cô bèn bộ mặt ngưỡng mộ, đôi mắt long lanh: “Anh Diễn Hành học giỏi ?”
Nghe nhắc đến , Phạm Diễn Hành đang uể oải ăn bánh bỗng sáng mắt lên, lập tức sải bước đến xuống chỗ còn bên cạnh Lương Thanh Thanh, giành Sở Kỳ: “Cũng tạm, chỉ là từng nhất trường vài thôi.”
“…”
Từng chữ trong câu đều dễ hiểu, nhưng ghép với gì đó... sai sai.
Khóe miệng Lương Thanh Thanh giật nhẹ. Không ngờ Phạm Diễn Hành cũng lúc “khiêm tốn” theo kiểu “khoe khéo” như . Cô âm thầm rùng , cảm thấy đây đúng là bản năng của đàn ông, liên tưởng đến kiểu “công nở đuôi xòe” đáng yêu gì cả.
đối mặt với “màn phô trương” của cô đang nhắm tới, Lương Thanh Thanh đương nhiên phối hợp!
Vì cô vẻ ngây thơ vô tội, trợn tròn mắt: “Đứng nhất trường á? Giỏi quá trời luôn đó!”
“Đỉnh thật luôn!”
Nghe , Phạm Diễn Hành ngượng đến mức ho nhẹ một tiếng, đưa tay gãi đầu. Chẳng mấy chốc chỗ đó đỏ ửng cả lên: “Cũng do may mắn thôi, thật đó.”
“Diễn Hành, còn khiêm tốn nữa hả? Khác . mà giỏi là khoe liền!”
Sở Kỳ mặt Lương Thanh Thanh quá nhiều về thành tích của khác, cho dù đó là bạn nữa!