5 5 Cô Ấy Làm Thuốc Dẫn Cho Phó Gia - Chương 249
Cập nhật lúc: 2024-09-23 07:04:03
Lượt xem: 47
Tô Úc Nhiên nói: "Vừa bận xong việc, muốn tới thăm bà nên mới tới!"
Tô Úc Nhiên đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà nội, lúc này nhìn thấy người thân nhất của mình, những uất ức trong lòng cô dường như đều được xoa dịu.
Tống Mẫn Nhi thấy Phó Hàn Châu đứng bên cạnh, nói: "Phó gia, ngồi đi ạ!"
Cô ta bê ghế cho Phó Hàn Châu, Phó Hàn Châu nói: "Cô ra ngoài."
Tống Mẫn Nhi khó hiểu nhìn anh, rồi đi ra ngoài.
Ra tới hành lang, Phó Hàn Châu nhìn cô ta, nói: "Cô đang tính toán gì?"
"Tôi có tính toán gì chứ?" Tống Mẫn Nhi vô tội nhìn anh, "Bà nội nằm viện, tôi tới thăm bà, tuy bà không cưng chiều tôi, nhưng tôi mới là cháu gái ruột của bà, Phó gia thấy có vấn đề gì sao?"
"Cô đúng là thông minh!"
Cô ta biết những người khác trong Tô gia, đều không có trọng lượng.
Tô Úc Nhiên dù thế nào cũng không thể bỏ mặc bà nội, nên sẽ dành hết thời gian ở bệnh viện.
Tống Mẫn Nhi nói: "Tôi không hiểu ý của Phó gia."
Phó Hàn Châu nói: "Bức ảnh cô gửi cho tôi hôm qua, muốn chia rẽ tôi và Tô Úc Nhiên, cô nghĩ tôi không biết là cô sao?"
"Anh biết à?" Tống Mẫn Nhi nói: "Vậy anh có giận không? Anh và Tô Úc Nhiên không phải vì vậy mà cãi nhau chứ? Vừa rồi tôi thấy không khí giữa hai người không được tốt lắm."
Xem ra bức ảnh kia quả nhiên có tác dụng!
Nếu không Phó Hàn Châu chạy tới truy cứu chuyện này làm gì?
Ánh mắt Phó Hàn Châu lạnh xuống, "Sau này bớt bày trò đi, nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Tống Mẫn Nhi không hề sợ hãi, "Phó gia muốn ăn thịt tôi sao? Vậy tôi còn rất mong chờ đó!"
"..."
Thấy Phó Hàn Châu không nói gì, Tống Mẫn Nhi lên tiếng: "Nếu không có Tô Úc Nhiên, lẽ ra anh nên ở bên em! Em chỉ muốn thử giành lấy cơ hội cho mình thêm một lần nữa, em có gì sai?"
Cô ta vừa nói vừa nhìn anh bằng ánh mắt uất ức: "Nếu anh không vừa lòng với em, vậy thì cứ để em biến mất đi! Dù sao sống cũng chẳng bằng chết!"
"Nếu cô đã muốn c.h.ế.t như vậy..." Phó Hàn Châu gọi Thu Sinh lại: "Đưa cô ta đi. Cổng bệnh viện có một cái hồ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-249.html.]
Thu Sinh gật đầu: "Tống tiểu thư, mời!"
Thấy Phó Hàn Châu thật sự muốn sai người lôi mình đi, Tống Mẫn Nhi lập tức sợ hãi.
Cô ta đã nghe rất nhiều lời đồn về Phó Hàn Châu, đều là những chuyện đáng sợ!
Có người nói anh từng lái xe tông c.h.ế.t người mà không hề hấn gì.
Liệu anh ta có thật sự g.i.ế.c mình không?!
Tống Mẫn Nhi vội nói: "Vừa rồi em chỉ nói cho sướng miệng thôi, Phó gia, bà nội đang ở đây, anh cũng không muốn dọa bà cụ chứ?"
Vì Tô Úc Nhiên, thái độ của Phó Hàn Châu đối với bà nội cũng rất tốt, mỗi ngày còn sắp xếp rất nhiều chuyên gia đến điều trị cho bà...
Phó Hàn Châu nhìn cô ta, nói: "Nếu đã biết sợ thì đừng có chọc tôi."
"Em chỉ là ghen tị với Tô Úc Nhiên! Cô ta từ nhỏ đã cướp đi tất cả của em, em ở quê khổ sở như vậy, cô ta ở nhà họ Tô sung sướng biết bao, vậy mà bây giờ, cô ta còn gả cho anh..."
Nói xong, nước mắt Tống Mẫn Nhi rơi xuống, thật sự cảm thấy tủi thân.
Phó Hàn Châu xoay người định đi, Tống Mẫn Nhi từ phía sau ôm chầm lấy anh: "Phó gia, xin anh hãy cho em thêm một cơ hội nữa! Em sẽ không tranh giành anh với Tô Úc Nhiên... Em thà không làm Phó phu nhân, em chỉ muốn có một cơ hội ở bên cạnh anh thôi, được không?"
Cô ta thật sự đã bất chấp tất cả!
Tô Úc Nhiên từ phòng bệnh đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh này. Chứng kiến Tống Mẫn Nhi ôm Phó Hàn Châu, cô khựng lại, Phó Hàn Châu cũng không ngờ cô ta lại liều lĩnh như vậy...
Nhìn thấy Tô Úc Nhiên, anh đẩy Tống Mẫn Nhi ra, Tống Mẫn Nhi ngã xuống đất, cô ta nhìn Phó Hàn Châu, vô cùng uất ức.
Ánh mắt Tô Úc Nhiên dừng trên người Tống Mẫn Nhi...
Cô xoay người, trở về phòng bệnh.
Bà nội nhìn cô: "Thế nào rồi?"
"Họ vẫn ổn!"
Vừa rồi bà nội không yên tâm, sợ Phó Hàn Châu gây khó dễ cho Tống Mẫn Nhi, dù sao đó cũng là cháu gái của mình, bà nội biết Tống Mẫn Nhi trước đây đã đắc tội với Phó Hàn Châu, bây giờ thấy Tống Mẫn Nhi đã thay đổi, cũng không muốn để cô ta quá xui xẻo...
Vì vậy mới bảo cô ra ngoài xem thử.
Ai ngờ lại đi không đúng lúc.