5 5 Cô Ấy Làm Thuốc Dẫn Cho Phó Gia - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:23:03
Lượt xem: 288
"Nó không chịu cũng phải chịu!" Giọng mẹ Tô rất kiên quyết: "Con mới là con gái của nhà này, muốn gả vào Tần gia, đương nhiên là con gả. Sau này con sẽ là vị hôn thê của Tần Dực."
Nghe đến đây, lòng Tô Úc Nhiên chùng xuống.
Tống Mẫn Nhi là bạn học của cô, hai người trước đây rất thân thiết, cô ấy cũng thường đến nhà chơi.
Cho đến mấy ngày trước, nhà họ Tô mới phát hiện ra Tống Mẫn Nhi mới là con gái ruột, hai người bị tráo đổi lúc mới sinh.
Mặc dù mẹ luôn không thích cô, nhưng... bảo cô thay Tống Mẫn Nhi gả đi, có hơi quá đáng rồi không?
Rõ ràng là hố lửa, Tống Mẫn Nhi không nhảy, mình phải nhảy sao?
Cô bước vào nhà, mẹ Tô thấy cô, lạnh lùng nói: "Về rồi à?"
"Mẹ muốn con thay Tống Mẫn Nhi gả cho tên điên đó?" Tô Úc Nhiên không dám tin nhìn người mẹ đã sống chung hai mươi năm này.
Mẹ Tô nói: "Sao nào? Nhà họ Tô nuôi mày bao nhiêu năm, ăn sung mặc sướng, cũng đến lúc mày báo đáp rồi!"
"Con đã đính hôn với Tần Dực rồi!"
"Chuyện nhà họ Tần mẹ sẽ nói!" Mẹ Tô nói: "Người ta muốn cưới vốn là con gái nhà họ Tô, nhà họ Tần cũng là thấy nhà mình phát đạt nên muốn làm thân. Chứ mày tưởng người ta coi trọng mày chắc? Mày đã hưởng phúc ở nhà này bao nhiêu năm, con gái tao lại phải chịu khổ ở nhà họ Tống! Mày cướp hết mọi thứ của nó, bây giờ cũng nên trả lại rồi! Giờ mày mau lên lầu thu dọn đồ đạc, đến nhà họ Tống! Thay Mẫn Nhi gả đi! Nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Đây là đang đe dọa?
Cô muốn xem, mẹ Tô có thể nói ra lời nào để uy h.i.ế.p cô.
Mẹ Tô nhìn cô, nói: "Đừng quên, bà nội mày tháng này lại phải đóng viện phí!"
Câu này khiến Tô Úc Nhiên không ngờ tới.
Cô không dám tin nhìn mẹ Tô: "Đó cũng là trưởng bối của mẹ, bà nội cũng là người nhà họ Tô! Chữa bệnh cho bà là chuyện nên làm mà?"
Cứ như chữa bệnh cho bà nội là trách nhiệm của cô vậy!
"Nên làm cái gì?" Mẹ Tô cười lạnh: "Dù sao tao cũng mong bà ta c.h.ế.t sớm cho rồi! Tự mày lo liệu đi! Bà ta không phải thương mày nhất sao?"
Lúc nhỏ, ba mẹ Tô làm ăn ở thành phố, Tô Úc Nhiên sống với bà nội ở quê.
Vì vậy, bà nội là người rất quan trọng đối với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-2.html.]
Nếu không phải vì bà, năm năm trước, cô cũng sẽ không cam chịu làm thuốc dẫn cho Phó Hàn Châu.
Không ngờ, giờ Tô gia phát đạt rồi, cô vẫn phải lo lắng vì viện phí của bà!
Thu dọn đồ đạc trên lầu, Tô Úc Nhiên nhìn mọi thứ trong phòng, cảm thấy thật mỉa mai.
Sống chung bao nhiêu năm, mẹ Tô chưa bao giờ coi cô là con gái ruột.
Giờ Tống Mẫn Nhi vừa về, hai người lại tình thân mặn nồng.
Cô kéo vali xuống lầu, Tống Mẫn Nhi thấy cô sắp đi, giọng điệu ôn nhu nói ra lời châm chọc: "Úc Nhiên, xin lỗi nhé, phải để cậu thay tớ gả cho tên điên đó! Nhưng mà, vốn dĩ cậu là người nhà họ Tống, đây đều là số phận của cậu. Mọi thứ của Tô gia đều là của tớ, cậu nên trả lại cho tớ!"
Chương 2: Người gả cho lại là Phó Hàn Châu?
Tô Úc Nhiên liếc nhìn bộ dạng giả tạo của cô ta, cái gì mà bạn thân, chẳng qua là Tống Mẫn Nhi thấy nhà cô điều kiện tốt nên cố ý nịnh bợ thôi!
Bây giờ...
Thân phận hoán đổi, cô ta lập tức trở mặt.
Tô Úc Nhiên đi đến trước mặt mẹ Tô, lấy mã QR thanh toán trên điện thoại ra, mẹ Tô nhìn cô: "Mày làm gì đấy?"
"Viện phí của bà nội."
Cô sợ mẹ Tô nuốt lời.
Mẹ Tô nhìn cô, lạnh lùng nói: "Nuôi mày bao nhiêu năm, chưa thấy mày hiếu thuận với tao như vậy, với bà nội mày thì hết lòng hết dạ."
Tô Úc Nhiên nói: "Mẹ nuôi con bao giờ? Người nuôi con luôn là bà nội mà?"
Mẹ Tô quét mã: "Cút nhanh đi! Ở nhà cả ngày chẳng nói chẳng rằng, cứ như ai mắc nợ mày vậy! Vẫn là Mẫn Nhi nhà mình hoạt bát hiểu chuyện."
Bà ta thích tính cách hướng ngoại của Tống Mẫn Nhi, biết nói lời ngon tiếng ngọt, nâng cao giá trị cảm xúc của bà ta, không giống Tô Úc Nhiên, ít nói trầm lặng, nhìn đã thấy chán ghét.
...
Ra khỏi Tô gia, Tô Úc Nhiên thấy Tần Dực trước cửa, anh ta vừa xuống khỏi chiếc Porsche, tháng trước anh ta nói phải đi công tác, khi nào về sẽ đến thăm cô.
Suốt thời gian qua anh ta không hề xuất hiện.
Cô đi đến trước mặt Tần Dực: "Anh về rồi à?"