Huyết Trăng Núi Tăm - CHƯƠNG XIII – HUYẾT VĂN TÂN PHONG
Cập nhật lúc: 2025-11-28 16:14:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió đêm trấn Dạ La hôm gió.
Nó như thở của kẻ nào đó ngủ lâu, giờ khẽ mở mắt, cuộn lên từng lớp, từng lớp, lạnh đến mức cây cỏ nghiêng rạp mà dám phát tiếng.
Trong lòng đất, chuông cuối cùng phát âm vang mờ đục — “đùng—” như tiếng vỡ của một cổ vật mang oán hận hàng trăm năm. Mặt đất rung nhẹ, bụi tro trôi theo làn khí âm, xoắn như những dải lụa sẫm.
Thanh Đài ôm cánh tay , m.á.u đang rỉ qua kẽ tay y.
Máu y đêm nay… giống m.á.u thường.
Tựa hồ trong dòng đỏ pha lẫn sắc đen như mực rắn, chảy đến là đất đá nhuốm đến đó.
Liễu Vân sát bên, sắc mặt sa xuống:
“Không thể để thêm m.á.u của ngươi chạm đất nữa. Oán mạch nền đang vươn lên theo huyết… Nó nhận ngươi .”
Thanh Đài chỉ mỉm , giọng bình thản hệt như thấy đau:
“Nhận thì ? Nếu nó đến, để xem nó nặng bao nhiêu oán.”
Trần Uyên nắm c.h.ặ.t t.a.y Thanh Đài, kéo y :
“Đừng liều lĩnh! Huyết mạch của ngươi ấn minh của Phạn Y khắc . Nó thể biến ngươi thành ‘mắt dẫn’ để oán hồn tìm lối chui lên.”
Liễu Vân nghiêng đầu, đôi mắt tối :
“Không chỉ oán hồn. Thứ phong trấn … vật.”
Mặt đất ba bỗng nhô lên nhẹ.
Không mộ, đá, mà như… một lớp da mỏng, đen đục, đang thoi thóp phập phồng.
Thanh Đài khụy gối, sắc mặt thoáng tái.
Từ trong lòng đất, hàng trăm đường mạch chữ run rẩy hiện . Là chữ cổ, dạng triện, nhưng méo mó như xé ghép bằng sự thù hận.
Chúng dường như bò mặt đất, trườn đến chân Thanh Đài.
Trần Uyên lùi nửa bước, giọng nghẹn:
“Đây là… huyết văn.”
Liễu Vân gật đầu:
“Phong ấn cổ nhất của Dạ La. nó còn là phong ấn — mà biến thành lưỡi của nó.”
Ngay lúc đó, VÙ— một luồng khí âm quét qua.
Đèn lồng treo dọc trấn vụt tắt, để chỉ ánh trăng vàng bệnh đang run rẩy phía xa.
Tiếng xương va vang lên… một tiếng, mà như hàng trăm.
“Là bọn họ…” – Thanh Đài thở .
Đám dân trấn c.h.ế.t thây, xác vặn vẹo, áo vải loang lổ, từng bước từ những ngõ tối.
Không sống .
Mà là kéo lên.
Đằng chúng, lớp da đen lòng đất càng phập mạnh.
Liễu Vân bật ấn, miệng niệm cấp tốc:
“Thổ quy tĩnh—!”
câu chú cắt ngang.
Một giọng nữ nhẹ như tro bay vang lên trong gió:
“Đừng phong . Để lên.”
Cả trấn lặng .
Thanh Đài chậm rãi :
“…Phạn Y.”
Không bóng.
Không thở.
dáng nàng hiện rõ ràng như thể vẫn còn sống.
Phạn Y vẫn mặc xiêm trắng thuở xưa — loại vải còn ai dệt. Mái tóc dài phủ xuống, che gần hết gương mặt. Thân nàng chạm đất, mà trôi như mây, song để dấu lõm nền đất mỗi nàng lướt qua.
Trần Uyên khẽ lùi:
“Ngươi… gì từ đầu?”
Phạn Y .
Nàng Thanh Đài.
Đằng lớp tóc đen, đôi mắt mở — trống rỗng như mắt c.h.ế.t, nhưng sâu như giếng cổ.
“Ta ngươi.”
Giọng nàng mềm như lời thề khi còn sống, nhưng kéo theo lạnh khiến cả trấn như đóng băng.
Thanh Đài nhạt:
“Ta ngươi chờ.”
“Từ bao đời đều chờ.” — Phạn Y đáp.
Liễu Vân nắm chặt chuỗi hạt đồng tâm, gằn giọng:
“Âm hồn gợi tâm nguyện sinh thời. Ngươi vượt luật. Ngươi rước cả trấn xuống ?”
Phạn Y , nhẹ nhàng nghiêng đầu:
“Luật? Luật giữ ?”
Một tiếng RẮC vang lên từ sâu đất.
Mặt đất nứt.
Lớp da đen rách .
Từ trong đó, một bàn tay xương trắng phủ rêu thò lên — dài, gầy, từng đốt xương lộ như rễ cây c.h.ế.t.
Không tay .
Bàn tay vươn về phía Thanh Đài — chạm, nhưng hút khí đến mức áo choàng của y kéo căng.
Trần Uyên vung kiếm:
“Dám động đến y, chém!”
Kiếm c.h.é.m .
Bàn tay tan như khói.
từ phía —
Một bàn tay khác trồi lên, bình thản chạm đúng gót chân Thanh Đài.
TAY NÓNG.
Không lạnh như xác c.h.ế.t.
Mà là nóng như sắt nung, như lò trui, như hàng trăm năm oán hận nén .
Thanh Đài bật lùi, m.á.u từ chân y bốc khói.
Liễu Vân biến sắc:
“Không ! Thứ đó… đang đồng hoá huyết mạch ngươi!”
Phạn Y bước đến gần hơn, đôi mắt đen sâu chằm chằm vết thương đang bốc lên khí đen.
“Ngươi chọn .” — nàng thì thầm.
“Không chọn ngươi.
Mà là nó chọn.”
“‘Nó’ là ai?” — Trần Uyên gằn.
Phạn Y khẽ , một nụ khiến đêm dài như đọng :
“Trấn chủ đầu tiên của Dạ La.”
Không ai thở.
Từ lòng đất, tiếng bước chân vang lên — cộp… cộp… cộp…
Không nhanh, nhưng mỗi tiếng như đóng tim.
Sau bao đời phong ấn, lời thề m.á.u vẫn còn hiệu lực. Oán khí trói vong, vong ăn vong, cuối cùng chỉ còn một ý chí — ý chí của từng lập trấn để phong chính bản .
Liễu Vân run giọng:
“Trấn chủ đời thứ nhất… oán hóa thành ‘Huyết La’. Không hình. Không hồn. Chỉ còn ý chí và lời nguyền…”
Trần Uyên siết chặt chuôi kiếm:
“Ý chí … đang Thanh Đài?”
Phạn Y khẽ gật:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-trang-nui-tam/chuong-xiii-huyet-van-tan-phong.html.]
“Muốn thế.”
Thanh Đài bật :
“Ta rảnh kế vị.”
Nụ chạm khí, đất chân vỡ .
Một bóng đen hình dáng, chỉ là đường viền mơ hồ của một mặc trường bào rách nát, dậy từ lỗ đất sâu hun hút. Cả như dệt bằng khói đen, nhưng giữa n.g.ự.c một đường sáng đỏ — vết c.h.é.m xưa, lâu đến mức còn thịt để giữ.
Đó là trấn chủ đầu tiên.
Không mắt, nhưng .
Không miệng, nhưng :
“Trả… vị… trí…”
Không giọng .
Mà là tiếng của đất, của đá, của những mồ mả úp xuống.
Thanh Đài thủ thế:
“Ngươi c.h.ế.t ?”
Bóng đen nghiêng đầu, chậm rãi giơ tay lên…
Và chỉ thẳng trái tim của Thanh Đài.
Trời đột ngột rách như kéo bằng móng vuốt.
Những dòng huyết văn chạy dọc bầu trời, tụ thành vòng tròn khổng lồ ngay phía trấn.
Liễu Vân ngẩng đầu, mặt tái dại:
“Không ! Nó đang mở Phong Mởng — nghi thức chọn trấn chủ mới!
Nếu Thanh Đài đóng huyết văn tim, y sẽ kéo xuống thế !”
Trần Uyên quát:
“Không đời nào để lấy của !”
Thanh Đài liếc Trần Uyên, thấp giọng:
“Uyên… tránh .”
“Không!” — Trần Uyên gào, tay run lên.
Thanh Đài nhẹ:
“Đây là nghiệp của . Không dính đến ngươi.”
Trần Uyên lùi.
Hắn chắn mặt Thanh Đài, giương kiếm thẳng bóng đen.
“Không dính đến ? Từ lúc gặp , cái gì dính, cái gì , ngươi tự chia ? Nếu hôm nay ai đó gánh, gánh cùng.”
Không khí co .
Phạn Y phía , đôi mắt rỗng lặng hai .
Một thoáng, biểu cảm nàng đổi. Như thứ gì bên trong n.g.ự.c nàng giật mạnh.
Nàng thì thầm:
“Nghiệp… tái diễn.”
Bóng đen đưa tay.
Trời tối sầm.
Huyết văn xoáy xuống.
Đất nứt.
Dưới chân Thanh Đài xuất hiện vòng huyết vòng sáng — giống như khóa trói cổ nhân, chỉ chờ khóa tim.
Trần Uyên nhoài , kéo Thanh Đài né.
vòng sáng bám theo họ như bóng.
Liễu Vân vung bùa, hét lớn:
“CAM LỘ – PHÁ ẤN!”
Bùa cháy sáng, nhưng vòng huyết chỉ chậm một nhịp.
Chỉ một nhịp.
nhịp đó đủ để Phạn Y bước lên.
Nàng vươn tay, đặt đúng lên vòng huyết đang định khóa tim Thanh Đài.
Vòng sáng đ.â.m tay nàng, xé da thịt nàng như xé lụa.
Mà nàng vẫn giữ.
Máu nàng chảy xuống, hòa vòng ấn —
và đổi màu.
Từ đỏ → đen sâu → bạc như tro tàn.
Thanh Đài mở lớn mắt:
“Ngươi gì?!”
Phạn Y y, đôi mắt rỗng đầu chút ánh sáng — nhẹ như hai giọt mưa rơi lên mặt đêm:
“Chỉ … mạng … mới đổi vị trí trong huyết phong.”
Thanh Đài: “Ta cho!”
Nàng :
“Ta hỏi.”
Và vòng ấn đổi hướng, quấn tim chính nàng.
Bóng đen rống lên một tiếng cả trấn rung chuyển, như cho phép.
quá trễ .
Phạn Y nghiến răng, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:
“Từ đời sang đời khác… mang oán với . … nợ trấn … một mạng.”
Huyết vòng siết .
Nàng ngã xuống ngay mặt Thanh Đài.
Và chỉ kịp một câu:
“Đừng… xuống đó…”
Rồi tan như tro bụi.
Không biến mất.
Mà là kéo xuống đáy trấn bởi thứ nàng cản.
Thanh Đài siết chặt nắm tay, mặt đầy sát ý:
“…Được. Ngươi trấn chủ mới?”
Y bước lên một bước.
“Ta xuống.”
Gió tắt.
Đất rung.
Bóng đen mở rộng hai tay — như chờ.
Trần Uyên gào lên:
“Đừng!!”
Thanh Đài chỉ đầu, mỉm mỏng:
“Ngươi… chỉ cần nhớ là ai.”
Rồi y nhảy xuống khe nứt, thẳng lòng đất nơi bóng đen đang chờ.
Liễu Vân cố kéo nhưng kịp.
Khe đất khép trong nháy mắt.
Cả trấn Dạ La rơi im lặng tuyệt đối.
Trần Uyên sững, tay run đến bật máu.
Môi bật hai chữ:
“Thanh… Đài…”
Liễu Vân chắp tay, nhắm mắt, giọng trầm xuống như tiếng chuông cổ:
“Nghiệp thứ ba… mở .”