Huyết Trăng Núi Tăm - CHƯƠNG XII — VẬT THỨ NHẤT THỨC

Cập nhật lúc: 2025-11-28 16:11:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió âm thốc từ khe nứt như một luồng thở hôi hắt của thứ gì còn thuộc về nhân gian. Ngọn đèn lồng bùng lên càng run bần bật, ánh sáng như sắp bóp tắt nữa.

Thanh Đài chống chân lùi nửa bước, tay đặt lên chuôi d.a.o ngắn. Trần Uyên đưa đèn lên cao, mồ hôi lạnh phủ sống lưng. Liễu Vân siết chặt chu sa bên tay trái, tay bấm quyết nhanh đến mức ngón tay như còn xương.

Từ khe nứt

một bóng dài ngoằng cúi đầu bước .

khi nó ngẩng lên, cả ba đều đồng loạt khựng .

Không gương mặt.

Không mắt.

Không miệng.

Chỉ là một lớp da phẳng lì, mờ trắng, căng như mặt trống, nhưng như đang thở.

Ngón tay của nó dài như cành liễu ngâm nước. Trên vai còn lưu vết dây xích ăn da, hằn sâu như dấu của xiềng phong ấn.

Trần Uyên hỏi khẽ, giọng khàn:

“…Nó là , từng là?”

Liễu Vân rời mắt:

“Không thể gọi là nữa. Đây… là một loại nghiệp . Bị rút hết ngũ quan, lấy khí mà sống.”

Thanh Đài rút phắt dao, ánh thép lóe lên.

“Nghiệp giam ?”

Liễu Vân đáp khẽ, như sợ đ.á.n.h động vật :

“Bởi nó từng trụ chuông.”

Trần Uyên sững .

“Người đ.á.n.h chuông?!”

“Không.” – Liễu Vân lắc đầu –

“Là tế để đúc chuông.”

Không khí lặng như một tiếng nấc nghẹn.

I. Những buộc ràng của chuông cổ

Con nghiệp đó bất động trong vài nhịp thở. Rồi nó từ từ giang cánh tay quá dài của , đặt ngón tay lên bức tường đá như đang tìm kiếm âm thanh.

“cạch…”

Tiếng gõ nhẹ vang lên—

tiếng chuông thứ nhất của vòng mới vọng lên từ sâu trong hầm.

KENG.

Thanh Đài lập tức quát nhẹ:

“Không thể để nó đếm tiếp!”

vật hề tấn công. Nó chỉ nghiêng đầu về phía bậc thang, như đang lắng .

Rồi—

lượt giơ từng ngón tay lên.

Liễu Vân trợn mắt:

“Không để nó đếm đến mười hai. Mỗi đủ mười hai tiếng… một tầng mở.”

Trần Uyên rít qua kẽ răng:

“Chỗ còn bao nhiêu tầng?”

“Kể cả tầng …” – Liễu Vân đáp, giọng nghẹn –

Mười hai.

Cả hầm đá như lạnh một nấc.

II. Tiếng gõ đầu tiên

Nghiệp giơ tay.

Ngón tay thứ hai chạm đá.

“cạch.”

KENG.

Tiếng chuông thứ hai vang đầu họ.

Thanh Đài lao tới, d.a.o vung như ánh chớp. Lưỡi thép c.h.é.m xuống cánh tay quá dài —nhưng c.h.é.m trúng . Cánh tay như là ảo ảnh, rút về trong tích tắc.

giơ ngón tiếp theo.

“Không !” – Liễu Vân hét – “Trần công tử! Lấy đất chân, rải thành vòng!”

Trần Uyên lập tức quỳ xuống, vét lớp đất vụn quanh chân rải thành một đường tròn quanh ba . Liễu Vân tung chu sa lên vòng đất, niệm pháp:

“Trấn — Nghiệp — Tỏa.”

Vòng đất phát sáng nhạt như lúc hừng đông.

Nghiệp chạm ngón thứ ba đá.

KENG.

Tiếng chuông thứ ba.

Không khí như hút sạch, n.g.ự.c Trần Uyên thắt . Thanh Đài qua khe nứt—bên trong, những bóng mặt khác cũng bắt đầu chuyển động.

“Không để nó kêu thêm nữa!” – nàng quát.

Liễu Vân nghiến răng:

“Nó chỉ gõ chuông. Nó đang… gọi những vật còn .”

Trần Uyên phắt sang:

“Nó là vật thứ nhất. Những vật là gì?”

Liễu Vân đáp thật khẽ:

Là mười một nghiệp còn , đủ để tạo thành Chuông Đại Oán.

Năm đó… họ hiến tế.”

Trần Uyên thở dồn:

“Vậy chuông đúc từ—”

“—từ oán niệm của mười hai c.h.ế.t thây.”

Cả căn hầm rung lên như xác nhận lời đó.

III. Ngón thứ tư

Nghiệp ngẩng đầu.

hề mắt, nó vẫn thẳng ba .

Rồi nó giơ ngón tay thứ tư.

“Chuẩn !” – Liễu Vân quát – “Nếu tiếng thứ tư vang lên, mấy tầng sẽ thấy!”

Ngón tay chạm đá.

“cạch.”

Một âm thanh nhỏ đến mức gần như .

tiếng chuông—

KHÔNG vang.

Thanh Đài quanh thoáng sững.

Liễu Vân đổ mồ hôi, nhưng môi khẽ nhếch:

“Ta phong âm . Trong vòng đất… chuông thể lọt ngoài.”

Nghiệp nghiêng đầu.

Nó thử .

cạch.

Vẫn tiếng chuông.

Không khí đông đặc .

Rồi—

Cả thể nó bỗng run lên, như nén cơn giận vô hình.

Lưng nó cong dần, xương kêu rắc rắc như vỡ.

Thanh Đài lập tức cảnh giác:

“Nó đổi cách .”

lúc

Nghiệp tường bằng cả cánh tay.

BỐP.

Tiếng gõ nặng, để đếm…

mà để phá vòng trấn.

Đất chân ba nứt đôi.

Liễu Vân trợn mắt:

“Nó phá kết giới! Mau lùi!”

Nghiệp đ.á.n.h cú thứ hai—

BỐP—

Vòng trấn rung lắc kịch liệt. Vết nứt lan nhanh như mạng nhện.

“Đến ba là vỡ!” – Liễu Vân gào –

“Chuẩn !”

Nghiệp giơ cánh tay nữa—

Trần Uyên lấy hết sức ném đèn lồng giữa mặt nó.

ẦM!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-trang-nui-tam/chuong-xii-vat-thu-nhat-thuc.html.]

Lửa nổ bùng lên, cháy cả nửa nghiệp vật.

Nó lùi một bước.

Tấm da mặt phẳng lì run bần bật, như nứt toác .

Liễu Vân hét:

“Đây ! Thời cơ duy nhất—”

Chàng tung ba lá phù lên trung, chu sa bốc sáng, áp mạnh xuống đất:

“TRẤN CẤP NHẤT — BẾ MÔN!”

Vòng đất nứt

nhưng ánh sáng vàng chói lóe lên nuốt trọn vết nứt, liền trong chớp mắt.

Nghiệp gõ cú thứ ba—

BỐP!

Ánh sáng vàng dội ngược trở , đ.á.n.h bật nó lùi sâu khe hầm.

Nó đập lưng bàn đá.

Xương tay bàn rơi xuống, phát tiếng “lọc cộc” lan trong gian.

Nghiệp dừng .

Nghe.

Rồi cúi xuống…

nhặt một đoạn xương tay.

Không ai kịp phản ứng.

Nó nâng xương lên, đặt n.g.ự.c chính .

Và xương tan cơ thể nó như nuốt.

Liễu Vân mặt tái mét:

“Không để nó… hấp thêm phần nào của đàn tế!”

Trần Uyên gằn:

“Vì ?”

Và câu trả lời cực kì chậm:

“Vì khi nó đủ mười hai phần xương—

nó sẽ thành bản thể chỉnh của Chuông Oán.

Câu dứt—

Nghiệp thẳng dậy.

Lần … nó cao hơn hẳn một đoạn.

Như lớn thêm nửa .

IV. Nó mở miệng

Không gió.

Không tiếng.

Không thở.

Rồi—

mặt nó nứt một đường nhỏ.

Không miệng.

Chỉ là một khe nứt từ cằm lên đến gò má, như một vết xé.

Từ khe … một âm thanh nhỏ rỉ :

“…trả—”

Thanh Đài ném dao, c.h.é.m đứt nửa vai nó. d.a.o bay xuyên qua nó như c.h.é.m sợi khói.

Nó bước thêm một bước, mỗi bước chân là một tiếng nứt của đá.

“…trả —”

Trần Uyên gằn răng:

“Nó gì?”

Liễu Vân đáp khẽ:

Trả … mặt của nó.

Trần Uyên lạnh cả sống lưng.

V. Chuông chặn

Nghiệp nữa.

cạch.

Không tiếng chuông.

Nó gõ nữa.

cạch—

vẫn tiếng.

Nó lùi một nhịp.

Rồi lấy đà, giáng mạnh bàn tay xuống mặt đất—

ẦMMM!

Đất tung lên.

Kết giới chao đảo dữ dội.

Liễu Vân hét khản cổ:

“Nó đổi sang đ.á.n.h đất! Lùi ! LÙI!”

Nghiệp dốc lực đ.á.n.h cú thứ hai.

ẦMMM!!!

Một đường vỡ mở ngay chân Thanh Đài.

Cú thứ ba—

ẦMMMM—

Vòng trấn gãy toạc.

Ánh sáng vàng vỡ như gương quăng xuống đá.

Cả ba hất ngửa .

Nghiệp lao thẳng tới, cánh tay dài như móc câu, chộp về phía cổ Trần Uyên—

ngay khi nó gần chạm

tiếng chuông thứ tư vang lên.

KENG.

Không do nó gõ.

Mà từ… phía họ.

Cả ba đầu .

Ở cuối bậc thang dẫn lên mặt đất—

một cái bóng nhỏ

đang im, lưng về phía họ.

Liễu Vân chấn động:

“Không… Không thể nào…”

Thanh Đài nắm chặt chuôi dao:

“Đó là ai?”

Trần Uyên bật thốt:

“Trẻ con…?”

Bóng nhỏ giơ tay lên—

tường đá.

cạch.

KENG.

Tiếng chuông thứ năm.

Nghiệp lập tức khụy gối, đầu cúi sát đất như quỳ lạy.

Bóng nhỏ…

chỉ nghiêng đầu.

Rồi nửa khuôn mặt.

Không rõ trai gái.

đôi mắt—

đồng tử.

Không tròng đen.

Chỉ một màu trắng đục như xương.

Đứa trẻ bằng giọng lẫn lộn già – trẻ, nam – nữ:

“Các ngươi… đ.á.n.h thức sai thứ .”

“Tầng thứ nhất… bắt đầu từ nó.”

Ánh sáng bậc thang chớp tắt.

Đứa trẻ mỉm .

Một nụ răng.

“Tầng thứ nhất… là .”

Loading...