Phó Kỳ Sâm nhịn rụt tay về, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Thiện, cố nén . Cậu ngũ quan của Chu Thiện chút ngẩn ngơ. Cô thật trắng, trắng đến gần như trong suốt, dường như chỉ cần phơi nắng là sẽ tan .
Chưa kịp để suy nghĩ nhiều hơn, Chu Thiện dừng tay: “Xong .”
Phó Kỳ Sâm hiểu chút mất mát, nhớ những nét bút mà Chu Thiện chậm rãi vẽ trong lòng bàn tay : “Chữ Vạn?”
Chu Thiện tủm tỉm gật đầu.
Viết chữ “Vạn” trong lòng bàn tay là một trò chơi mới nổi ở trường 1, là học từ một bộ phim truyền hình nổi tiếng nào đó. Phó Kỳ Sâm ngờ Chu Thiện cũng chơi trò .
Phó Kỳ Sâm cẩn thận khép lòng bàn tay , ngẩng đầu định gì đó, đúng lúc , xe buýt đến, Chu Thiện liền nhảy lên xe, tủm tỉm vẫy tay với Phó Kỳ Sâm.
Phó Kỳ Sâm nén những lời sắp , bờ vai ban đầu thẳng tắp đầy khí phách chút rũ xuống. Cậu theo chiếc xe buýt xa, mới tập trung chằm chằm lòng bàn tay , dường như thể cả hoa từ đó.
“Bà ” Phó sầu não chằm chằm chữ trong lòng bàn tay. Chơi trò chơi thì , nhưng mê tín phong kiến thế , thể dính chứ!
Người tài xế từ kính chiếu hậu vẻ mặt đổi thất thường của Phó Kỳ Sâm mà dám lời nào.
Xong , xem cái vẻ rối rắm ảo não , chủ nhỏ đây là sắp dấu hiệu yêu sớm . Chuyện nên cho chủ tịch , chủ tịch tước quyền của ?
Phó Kỳ Sâm nào tài xế nhà suy diễn một câu chuyện lớn như . Cậu vẫn đang vắt óc suy nghĩ, thế nào để uốn nắn “mầm non lệch lạc” Chu Thiện .
Như , cũng phụ lòng dặn dò của dì Nhậm.
Chu Thiện thẳng bến xe khách, mà xuống xe giữa đường.
Cô đến cửa hàng đồ cổ của La Quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyen-hoc-than-con-o-tn-90/chuong-96.html.]
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
La Quân đang pha đãi khách quý. Chu Thiện bước , ông nhận cô. Nốt ruồi son giữa trán của Chu Thiện giống hệt như của Quan Âm Bồ Tát, trông từ bi bình thản, khiến gặp là thể quên. Vì , dù mấy năm gặp, La Quân vẫn thể nhận cô.
Ông để khách quý sang một bên, tiến lên đón, cung kính hành lễ: “Đại sư.”
Chu Thiện đang ngẩn ngơ những món ngọc khí rực rỡ, thấy bộ dạng của ông cũng : “La lão bản, dạo vẫn khỏe chứ.”
La Quân xoa tay: “Từ khi ngài mang món đồ đó , cửa hàng của ăn hơn nhiều .”
Không cần ông , Chu Thiện cũng . Cửa hàng đồ cổ “Ngọc Tường” kinh doanh ngày càng phát đạt, mặt bằng cũng mở rộng ít, ở con phố Phong Thủy vẻ như đang một một cõi.
Cô từ trong cặp sách lấy chiếc chặn giấy hình kỳ lân: “Bạn cũ, cũng nên gặp mặt .”
La Quân thấy món đồ , đồng tử liền co như đầu kim, liên tục xua tay: “Không , , đại sư.”
Chu Thiện khẩy một tiếng: “Dọa ông thôi, nó bây giờ ngoan lắm .”
La Quân lau mồ hôi mặt. Ông vẫn còn nhớ con cá phong thủy và con ch.ó lớn của , cũng ngoan ngoãn lắm. Chu Thiện thấy ông sợ thật nên cũng khó, cất chiếc chặn giấy kỳ lân cặp sách.
Cô chắp tay lưng một vòng: “Trong tiệm ông ngọc mới ?”
“Ngọc mới?” La Quân lập tức phản ứng : “Có, , cô theo .”
La Quân gọi phục vụ lấy mấy chiếc hộp, đang định mở từng chiếc để cho cô xem thì vị khách lầu mất kiên nhẫn: “La đầu to, c.h.ế.t ở ?”
La Quân vội vàng đáp: “Anh đầu thai , lên ngay đây.”
Chu Thiện ngẩng đầu lên: “La lão bản, ông cứ chăm sóc khách , tự xem .”
Đành , La Quân kéo cô gái lễ tân , dặn dò một hồi, mới vội vã lên lầu.