Chỉ trong chớp mắt, Chu Thiện nhẹ nhàng đề khí lướt xa, giữa đồng m.ô.n.g quạnh, tìm bóng dáng nàng nữa.
Tiền chân thọt ngơ ngác một hồi lâu, nhịn lẩm bẩm, đúng là tiên cô thật.
Anh cũng dám chậm trễ, lập tức theo lời Chu Thiện để mà cải tạo bố cục ngôi nhà.
Chu Thiện vẻ cao nhân xong, giờ đây vội đến toát mồ hôi hột, còn dáng vẻ thoát tục. Nàng chút tiếc rẻ mà dùng pháp lực tích trữ trong nốt ruồi son của , bay nhanh về phía ngôi chùa núi, để những bóng ảnh mờ ảo bụi cỏ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì mồ hôi.
Thế nhưng vẫn là chậm.
Chờ đợi nàng là Phan Mỹ Phượng đang sắp phát điên trong chùa và… một bữa “măng xào thịt” no nê.
Thời gian trôi như nước chảy, Chu Thiện lớp mẫu giáo lớn.
Từ nàng mở miệng phá giải sinh tử quan cho cháu trai bà lão họ Phương, gây chú ý cho khác, Chu Thiện dám những lời lẽ kinh nữa. Cũng may nơi đó chỉ là thỉnh thoảng đến một , cũng ai nhận nàng.
Đây là đầu nàng lui tới nhân gian, ký ức qua ngàn năm còn rõ ràng, nhưng nàng vẫn nhớ, yêu nữ dùng lời lẽ mê hoặc chúng sinh sẽ chịu hỏa hình. Xem TV nhà chú Lý, pháp chế của thế giới hiện nay nghiêm ngặt và cấm tư hình, hỏa hình lẽ cũng hủy bỏ.
Thế nhưng Chu Thiện vẫn dám mạo hiểm, nàng tuổi còn nhỏ, tu vi còn thấp, thật sự lấy mạng cược.
Tính mạng là quý giá nhất, khi biến thành phàm nhân, nàng cũng sợ chết.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tên mặt trắng Ngọc Đế lẽ vẫn hành hạ nàng đủ. Nếu nàng c.h.ế.t sớm, chừng Ngọc Đế tức giận, đá nàng kiếp súc sinh.
Có Thiên Bồng Nguyên Soái tấm gương , Chu Thiện thật sự chút sợ những ý nghĩ bất chợt của Ngọc Đế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyen-hoc-than-con-o-tn-90/chuong-20.html.]
Hôm nay, khi tan học, nàng đeo cặp sách nhưng về nhà ngay mà rẽ ngang rẽ dọc trong các con ngõ, một con phố chuyên về dịch vụ mai táng.
Thực đó chỉ là một con hẻm nhỏ, bốn cửa hàng bán quan tài, và hai cửa hàng bán các vật phẩm cúng tế như giấy vàng, hương nến.
Chu Thiện quen cửa quen nẻo bước một cửa hàng đồ cúng: “Ông chủ, cho cháu thêm hai xấp giấy vàng, ba tiền chu sa, một lạng lưu huỳnh.”
Ông chủ lười biếng quầy cân đủ thứ cho nàng, chu sa và lưu huỳnh đều gói bằng giấy báo, đó mới lấy một túi ni lông đen đựng tất cả : “Xong .”
Chu Thiện háo hức bám mép quầy hỏi: “Đồ cháu gửi bán ở đây thế nào ạ?”
Nàng thiếu tiền, nên để vài lá bùa vẽ ở tiệm ký gửi, chỉ với ông chủ là do ông nội vẽ.
Ông chủ giơ một ngón tay lên: “Tháng chỉ bán một lá bùa bình an.”
Sắc mặt Chu Thiện rõ ràng chút thất vọng.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Ông chủ : “Bùa của mười đồng thể mua cả trăm lá, của cháu mười đồng một lá thì đắt quá.”
Chu Thiện ông bằng đôi mắt trong veo sâu thẳm: “Rẻ hơn nữa, bán.”
Nàng là thượng thần Sơn Từ, cũng sự kiêu hãnh và cốt cách của riêng .
Mỗi lá bùa nàng đều vẽ dụng tâm, pháp lực thêm cũng hề keo kiệt, mười đồng một lá là rẻ. Nếu so sánh bùa của nàng với những "bùa chú" do các họa sĩ từng tu luyện huyền học vẽ nguệch ngoạc bên ngoài thì quả thực là một sự sỉ nhục.
Hoặc là bán, bán thì thể quá rẻ.
Chu Thiện tự chắp tay lưng xem mấy cây bút lông mới treo giá, tất cả đều quá giòn và dễ gãy, còn bằng lô bút mà trường của Chu Gia Bình phát. Điều khiến Chu Thiện vẽ bùa dùng ké bút lông của Chu Gia Bình.