Chu Thiện bày trận với mục đích là đóng đinh âm khí trong phòng, khiến nó thể lưu thông, tạo thành một đại sát. Cứ thế mãi, âm thịnh dương suy, sẽ giống như nhà họ Chu khi phá khảm trận.
Cũng coi như là gậy ông đập lưng ông.
Chu Thiện nay bao giờ là nhân từ nương tay, xin , nàng thù tất báo.
Bố trí xong góc đối sát, Chu Thiện lúc mới phủi tay, hài lòng chui khỏi gầm giường, ngoài tìm .
Vừa theo tiếng động đến ngoài phòng Phan Mỹ Phượng, Chu Thiện thấy tiếng từ bên trong.
Bà Phan vô cùng phẫn nộ: "Con gái mày đúng là đồ vô tích sự!"
Phan Mỹ Phượng cố nén cơn giận, nghiến chặt răng, gằn từng chữ: "Thiện Thiện là con gái của ."
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Nói xong câu đó, cô đùng đùng đẩy cửa xông , thấy Chu Thiện đang nép ở khe cửa, nhất thời sững , ngay đó cơn giận càng bùng lên.
Cô kéo tay Chu Thiện: "Thiện Thiện, chúng về nhà."
Chu Thiện ngoan ngoãn gật đầu, nữa đầu phòng của bà Phan, khóe miệng khinh thường bĩu .
Hừ! Bà mới là đồ vô tích sự!
Phan Mỹ Phượng vì câu "đồ vô tích sự" của bà Phan mà trong lòng oán hận, cũng đầu mà thẳng.
Hai con bực bội, khó khăn lắm mới về đến huyện, trời nhá nhem tối. Thời buổi chút loạn, Phan Mỹ Phượng dám trì hoãn, vội vã dắt Chu Thiện về phía phố Cổ Lâu.
Để về nhà sớm hơn, Phan Mỹ Phượng cố tình đường tắt.
Họ nhanh chóng đến một ngã tư đường. Huyện La Hoa lúc còn đèn xanh đèn đỏ, xe máy, xe máy kéo, xe tải lớn và cả những chiếc ô tô con hiếm thấy thời đó chen chúc hỗn loạn, đương nhiên nhiều nhất vẫn là bộ và xe đạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyen-hoc-than-con-o-tn-90/chuong-14.html.]
Ngã tư đường lộn xộn một đoàn, tiếng còi xe inh ỏi.
Chu Thiện bỗng nhiên dừng bước, im lặng về phía giữa mày của Phan Mỹ Phượng.
Hai bên cánh mũi cô tối , ấn đường lúc ẩn hiện một luồng hắc khí, đặc quánh như mực Tàu. Lúc đến đây vẫn .
Chu Thiện trong lòng nghi ngờ, đưa mắt về phía ngã tư.
Lần , nàng mở tuệ nhãn. Đôi mắt trời sinh là thứ duy nhất thể hiện tại của nàng.
Khi thấy cảnh tượng mắt, Chu Thiện khỏi hít một khí lạnh.
Trời tối, đúng là thời điểm âm dương giao thoa, địa sát ép dương khí, thời gian là lúc hung hiểm nhất trong ngày.
Mà vị trí địa lý của ngã tư rõ ràng , hai con đường giao tại đây, trong đó một con đường là ngõ cụt, âm khí sâu đậm, chính là "quá âm lộ", nơi địa phủ dẫn độ linh hồn. Ngã tư địa thế thấp phẳng, âm khí hội tụ, thể tưởng tượng âm khí ở đây nặng đến mức nào.
Trớ trêu , ngã tư đông qua , dương khí cũng thịnh. Âm dương va chạm như , sát khí càng nặng.
Trong mắt Chu Thiện, đó là những luồng âm sát đang bay lượn gào thét, vô bàn tay trắng bệch từ đất vươn lên, cố gắng tóm lấy những đường.
Những âm sát đều là những c.h.ế.t ở ngã tư, đang tìm kẻ thế mạng.
Phan Mỹ Phượng thấy nàng , liền kéo áo nàng: "Đi nhanh lên, chúng về nhà."
Chu Thiện định thần , về phía ngã tư, Phan Mỹ Phượng sững sờ, mới bước nhanh qua dắt lấy tay nàng.
Lòng Chu Thiện ấm áp, tay còn thì âm thầm cầm một lá bùa trong túi.
Phan Mỹ Phượng dắt nàng bình an đến giữa đường, mắt thấy sắp qua đường, Phan Mỹ Phượng nôn nóng về nhà, bước chân cũng tự chủ mà nhanh hơn.
Cô vội vã về phía , đột nhiên bước chân khựng , cả thể động đậy. Gương mặt Phan Mỹ Phượng lộ rõ vẻ sợ hãi, cô cố gắng giãy giụa, nhưng thể nặng trĩu như của .