Huyền Học: Ba Lá Bùa Mua Chồng - Chương 355: Hãy Nói Cho Anh Biết Kẻ Thù Còn Ai

Cập nhật lúc: 2025-08-25 18:01:49
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến đây, Liêu Nghị khẽ một tiếng.

“Cô nhóc ngốc đó, còn tưởng chuyện trông dữ dằn, kỳ thực cô , lúc đó cô đáng yêu chừng nào.”

Đáng yêu?

á?

Tiểu Đình ngây Liêu Nghị mắt - mà cô cảm thấy dường như xa lạ, tiếp tục .

, cô vẫn quá lương thiện. Cho dù là trở về báo thù, những gì cô gánh chịu những kẻ ác đó, cũng bằng một phần vạn những gì cô chịu.”

Đội trưởng Hầu đến đây suy nghĩ một chút, sai.

Nếu như cái c.h.ế.t của A Mai và những khác thực sự là do hồn ma của Tiểu Đình gây , cô chỉ đang trả những tổn thương mà cô chịu đựng.

nghĩ tới, những thương tổn mà chính cô gánh chịu, là do sự hợp lực của những kẻ đó.

Nghĩ như , cô quả thật thể coi là lương thiện.

Chỉ điều —

“Anh Tiểu Đình tự trở về báo thù, tại còn tự nhúng tay ? Anh đợi cô tự báo thù cho bản hơn ?”

Đội trưởng Hầu thực sự chút thể hiểu nổi, rõ ràng thể ngoài cuộc, tại tự dấn .

Liêu Nghị một tiếng.

Hắn hiểu ý của Đội trưởng Hầu.

“Sau khi đoán Tiểu Đình trở về, đặc biệt tìm một bà đồng cho là thể giao tiếp với quỷ thần.

hy vọng bà thể cho gặp Tiểu Đình.

Tuy nhiên, bà cách nào.

Lúc rời , bà với , bất kể vì nguyên do gì, một hồn ma quấy rối trật tự dương gian, rốt cuộc cũng sẽ chịu thiên phạt.

Nghiêm trọng, sẽ trực tiếp tan thành mây khói.

thể để Tiểu Đình, khi chịu nhiều khổ đau như , rơi kết cục như thế.

, nếu là chuyện của dương gian, thì để cho - kẻ dương gian - cho xong.

Như , cô chắc sẽ chứ?

Điều duy nhất đáng tiếc là, chỉ mới thịt một tên.”

Đến đây, Liêu Nghị đột nhiên hướng xung quanh hét lớn.

“Tiểu Đình, em ở đây ?

Em thấy lời ?

Em , em đừng vội động thủ g.i.ế.c nữa.

Anh sẽ cầu xin thẩm phán xử tử nhanh nhất thể, lúc đó sẽ tìm em.

Em hãy cho kẻ thù còn những ai, sẽ giúp em báo thù.”

Tiểu Đình thấy những lời như của , ngây .

Khuôn mặt đáng sợ khiến khiếp sợ , bắt đầu dần dần khôi phục hình dạng lúc cô còn sống.

Hắn là, hồn ma g.i.ế.c sẽ chịu thiên phạt ?

Sao bây giờ

Cô vốn tưởng, cô cô độc một , ai quan tâm.

từng nghĩ tới, đời rốt cuộc vẫn còn một Liêu Nghị…

Hắn cô là đồ ngốc, há chẳng ngốc ?

Hắn thích cô ?

thể khiến việc thích một , trở nên khiến , thậm chí còn trở nên đáng ghét?

Thật mắng một câu đồ ngốc, cũng thật với một câu cảm ơn.

, khi nghĩ tới việc nếu như hiện hình mặt , thứ thấy sẽ là dáng vẻ thảm thương nhất, kinh khủng nhất của , cô đột nhiên dập tắt ý nghĩ .

Thôi, hãy để trong lòng mãi mãi lưu giữ hình ảnh ban đầu của cô .

“Muốn chuyện với ?”

Thanh âm của Mộ Dao Quang vang lên bên cạnh cô.

Tiểu Đình lắc đầu, sang Mộ Dao Quang.

“Cô giúp với một tiếng cảm ơn, nếu như kiếp … thôi, g.i.ế.c , sợ là kiếp nào nữa .”

Tiểu Đình khổ.

“Cũng chắc.”

Mộ Dao Quang lạnh nhạt .

Tiểu Đình hiểu.

“Em cũng ác quỷ gì, những việc đều tình nguyên. Bây giờ em tự chủ động xuống địa phủ, đừng để sai dịp trực tiếp chạy bắt em, sẽ .”

Bất kể là dương gian âm phủ, rốt cuộc cũng thoát khỏi một chữ "Lý".

“Vâng, em lời cô.”

Tiểu Đình gật đầu, đang chuẩn rời .

Đằng Liêu Nghị hướng về phía cô hét lên.

Là do Mộ Dao Quang đột nhiên chuyện với hư khiến sinh nghi.

“Tiểu Đình, em ở đó ? Em thể cho gặp em một chút ? Anh… nhớ, nhớ em.”

Liêu Nghị , một đại trượng phu .

Hắn vô cùng hối hận, hối hận vì sớm phát hiện bắt nạt.

Hối hận vì lúc đó lái xe cẩn thận hơn một chút, để gây tai nạn giao thông.

Hắn luôn nghĩ, nếu như giam giữ, luôn ở bên ngoài, liệu Tiểu Đình xảy chuyện .

đời thuốc hối hận, cho dù hối hận thế nào, tất cả cũng muộn.

Tiểu Đình im , đàn ông từ nhỏ đến lớn luôn loanh quanh bên cạnh cô.

Hoá , đúng là thật ngốc.

Vân Vũ

Cho dù , cảm nhận chứ?

“Thật sự gặp ?”

Mộ Dao Quang hỏi nữa.

“Ừ, gặp nữa.”

Tiểu Đình kiên định lắc đầu.

“Em liên lụy đến , khiến sa vòng lao lý, để rơi mối tương tư vô vọng nữa.”

Bài thơ của Thương Ương Gia Thác : Mong cùng dứt áo , để khỏi đem mối tương tư theo xuống suối vàng.

Mộ Dao Quang gật đầu, cô hiểu .

Tiểu Đình dùng sự dứt khoát của , để đổi lấy sự quên lãng nửa đời của Liêu Nghị.

Chỉ quên lãng, mới thể bắt đầu cuộc sống mới.

Cuối cùng, Tiểu Đình vẫn hiện cho Liêu Nghị thấy cô một nào mà rời .

Liêu Nghị dù thất vọng, nhưng Mộ Dao Quang Tiểu Đình sẽ tan thành mây khói, cũng mãn nguyện .

Cuối cùng, Mộ Dao Quang kể quá trình qua đời của Tiểu Đình cho Đội trưởng Hầu và .

Đội trưởng Hầu và xong, ai nấy đều tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Mặc dù là công chức, họ thể những lời trái với phận, nhưng với tư cách là phân biệt trái, thể , cách của Tiểu Đình là điều dễ hiểu.

Cũng chính vì , họ lượt biểu thị sẽ cố gắng giúp Liêu Nghị giảm nhẹ tội trạng.

ngày khi phiên toà xét xử vụ án Liêu Nghị đ.â.m , kiểm sát viên và thẩm phán cùng lúc một giấc mơ, mơ thấy một nữ sinh đến tìm họ, hy vọng họ thể xử nhẹ cho Liêu Nghị.

Và nữ sinh đó, chính là nạn nhân Tiểu Đình trong vụ án t.h.i t.h.ể nữ giới trong bê tông.

Mặc dù cả hai đều cảm thấy giấc mơ của chút kỳ lạ đến khó tin.

Cho rằng chắc là do dạo nghỉ ngơi .

trong phiên toà xét xử ngày hôm , cả hai họ hẹn mà cùng điều chỉnh mức án của Liêu Nghị một cách thích hợp.

Chỉ cần Liêu Nghị biểu hiện trong tù, ba mươi tuổi là thể tù.

Đến lúc đó, cuộc đời vẫn thể bắt đầu .

Mộ Dao Quang và Tô Giản khi kết thúc công việc ở đây, để Đội trưởng Hầu cho xe đưa, mà trực tiếp bắt taxi đến nhà ga.

Họ cảm thấy, nhất nên ở đây nữa.

Ai mà nếu ở , sẽ chuyện gì bất ngờ xảy chứ.

Còn về việc nghỉ ngơi?

Trên tàu hoả cũng thể nghỉ ngơi mà.

Hai chọn khoang giường mềm gia đình cao cấp tàu, ngủ một mạch đến Đế Kinh.

Lúc , trời tối.

Đến Đế Kinh đúng lúc bình minh.

“Cuối cùng cũng trở về!”

Bước khỏi nhà ga, Mộ Dao Quang vươn vai một cái thật dài.

Tô Giản thì trực tiếp đưa tay ôn lấy cô, áp sát tai cô, thì thầm.

“Vợ yêu, giờ thì cuối cùng cũng thể ở bên chứ?”

Phải đấy, kỳ nghỉ của chỉ còn một ngày thôi.

“Ừ.”

Mộ Dao Quang hướng về phía , gật đầu với nụ ngọt ngào.

Thế nhưng, đầu cô gật xong, điện thoại của cô reo lên, là dì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyen-hoc-ba-la-bua-mua-chong/chuong-355-hay-noi-cho-anh-biet-ke-thu-con-ai.html.]

“Dao Dao, cháu đang ở ? Ông ngoại cháu nhập viện , cháu qua ngay .”

chương 356: Ông ngoại sẽ

Khi Mộ Dao Quang và Tô Giản hối hả chạy đến phòng bệnh viện, trong phòng chỉ mỗi dì ghẻ Trình Vân.

đang cúi , cúi đầu chỉnh gối và chăn giường bệnh.

"Dì ghẻ, ông ngoại ?"

Trong lòng Mộ Dao Quang "thình thịch" một tiếng, hình run nhẹ, Tô Giản phía vội vàng đỡ lấy.

Chẳng lẽ ông ngoại ...

mà——

Không nên như chứ, tướng mạo của ông ngoại cô xem vô , rõ ràng là tướng trường thọ.

Nghe thấy âm thanh phía , Trình Vân lập tức dậy đầu .

"Dao Dao, đến nhanh thế ?"

Nói xong về phía Tô Giản.

"A Giản cũng đến ."

"Ừ!"

Tô Giản gật đầu, thấy sự hoảng hốt thoáng qua mặt vợ , cô hỏi nữa.

"Dì ghẻ, ông ngoại ?"

"Ồ, và Khai Dương đẩy ông kiểm tra , chắc một lúc nữa sẽ về."

Nói xong, Trình Vân lấy đồ tủ đầu giường, nhét xuống gầm giường.

"Đi kiểm tra ?"

Mộ Dao Quang thở phào nhẹ nhõm, nghi hoặc hỏi.

"Dì ghẻ, rốt cuộc ông ngoại ? Sao đột nhiên nhập viện thế?"

"Ôi, chúng cũng nữa. Ông trực tiếp đưa đến bệnh viện."

Trình Vân thở dài một tiếng, kể quá trình sự việc.

Lão gia nhà họ Mộ vốn thói quen tập thể dục buổi sáng.

Sáng nay, như khi, ông dậy sớm, cùng mấy bạn già ngoài tập thể dục.

Bình thường ông ngoài tập hơn một tiếng sẽ về, hôm nay một tiếng rưỡi trôi qua mà ông vẫn về nhà.

Trình Vân lo lắng, liền gọi chồng ngoài xem tình hình.

Kết quả là Mộ Thiên Xu mặc quần áo xong kịp khỏi cửa thì nhận điện thoại của một chú vẫn thường tập thể dục cùng cha .

Người rằng cha tập thể dục xong, hiểu đột nhiên ngất xỉu.

Trong tình huống khẩn cấp, họ gọi xe cấp cứu giúp lão gia.

Anh bảo họ, để nhà đến thẳng bệnh viện.

Nghe lão gia ngất xỉu đưa đến bệnh viện, cả nhà đều hoảng loạn.

Mộ Thiên Xu và Mộ Khai Dương đầu đến bệnh viện.

Trình Vân thì ở nhà thu dọn đồ dùng vệ sinh cá nhân của lão gia.

Bà nghĩ, già tuổi cao như , dù tình hình nghiêm trọng , cũng để ông ở bệnh viện kiểm tra kỹ càng.

Sau đó, bà nghĩ đến Mộ Dao Quang, liền gọi điện cho cô.

"Lúc nãy gọi điện cho , bảo đến phòng bệnh , và Khai Dương đưa lão gia kiểm tra xong, một lúc nữa sẽ về."

Nói xong, Trình Vân đầy ưu tư bước đến bên Mộ Dao Quang, nắm lấy tay cô.

"Dao Dao, dì nhớ là em xem tướng cho lão gia, ông chắc sẽ chứ?"

Tuy rằng lão gia nhà họ Mộ chỉ là bố chồng của bà, nhưng nhiều năm chung sống, bà xem lão gia như cha đẻ của .

Lão gia đối với bà , cũng xem bà như con gái.

Trước đây đồng nghiệp hiểu, cảm thấy khi kết hôn sống chung với già, chẳng là tự tìm khổ ?

cảm giác đó.

Bà cảm thấy, gia đình họ thể lão gia.

Mộ Dao Quang câu hỏi của dì ghẻ cho trả lời thế nào.

Nếu là đây, cô chắc chắn sẽ .

Nói ông ngoại sống đến trăm tuổi cũng thành vấn đề.

bây giờ, cô chắc chắn nữa.

Ngất xỉu đưa bệnh viện, chẳng lẽ bệnh tiềm ẩn gì ?

Cô cũng hoảng.

Tuy nhiên, cô thể biểu lộ để khiến dì ghẻ càng thêm lo lắng, vì thế gượng gạo gật đầu tỏ bình tĩnh.

"Dì ghẻ, dì đừng lo, ông ngoại sẽ ."

Tô Giản vợ đang an ủi dì ghẻ, rằng thực cô cũng lo lắng kém gì dì ghẻ.

Hiện tại thể nhiều, chỉ thể tạm thời chuyển hướng sự chú ý của hai .

Tô Giản liếc căn phòng bệnh họ đang , hướng về Trình Vân ôn tồn .

"Dì ghẻ, để cháu giúp ông ngoại đổi phòng bệnh nhé. Phòng quá nhỏ.

Nếu giường bệnh bệnh nhân khác đến, nhà túc trực, căn phòng chắc chắn sẽ chật chội.

Như khí trong phòng , lợi cho việc dưỡng bệnh của ông ngoại."

"Ồ, cách nào đổi ?"

Trình Vân vui mừng.

Thực một phòng bệnh đơn.

lúc nãy bà hỏi y tá, y tá phòng đơn hết .

, lát nữa giường thực sự sẽ ở.

"Ừ. Cháu quen viện trưởng bệnh viện , chắc thể nghĩ cách."

Tô Giản với Trình Vân xong, cúi xuống với vợ một tiếng, ngoài gọi điện.

Nhìn bóng lưng , Trình Vân cảm động.

Phải rằng, Tô Giản đối nhân xử thế thực sự .

Thi thoảng bà cũng xem một vài phim thần tượng, thấy tổng tài trong đó lúc nào cũng độc đoán bắt khác theo ý .

Có lẽ đối với một cô gái nhỏ, thích kiểu .

trong mắt lớn tuổi như bà, như thực thiếu sự tôn trọng với khác.

Đã từng, bà lo lắng Tô Giản như .

bây giờ bà yên tâm .

Từ chuyện nhỏ như đổi phòng bệnh, thể thấy là một điều, tôn trọng khác.

Tô Giản xử lý nhanh, chỉ đầy mười phút sắp xếp xong việc, thuận tiện còn nhờ bệnh viện cử chuyên gia đến, hội chẩn cho lão gia.

Trình Vân khi tin , lập tức gọi điện cho chồng , thông báo.

Sau đó, ba thu dọn đồ đạc, sự dẫn đường của y tá, đến phòng bệnh mới.

Bước phòng bệnh mới, Trình Vân cảm thấy như bước khách sạn.

Trong phòng bệnh phòng khách, sofa, tivi tủ lạnh, ngay cả phòng trong đặt giường bệnh cũng vô cùng rộng rãi sáng sủa.

Ánh nắng ấm áp mùa đông, từng chút một xuyên qua cửa sổ chiếu , khiến tâm trạng con trở nên thoải mái.

Dường như thứ đều tràn đầy hy vọng, điều khiến trái tim lo lắng cho lão gia của bà cũng theo đó giãn chút ít.

Không lâu , Mộ Thiên Xu và Mộ Khai Dương đẩy lão gia nhà họ Mộ đang xe lăn bước .

Mộ Khai Dương bước , cả kinh ngạc há hốc mồm.

Chết tiệt!

Đây là phòng bệnh viện ?

Phòng bệnh như thế , sẽ khiến bệnh nhân ở mà về nhà đấy!

"Ông ngoại!"

"Bố!"

Ba trong phòng thấy lão gia nhà họ Mộ đẩy về, vội vàng vây quanh ông.

"Để bố lên giường ."

Mộ Thiên Xu ba họ đang lo lắng điều gì.

lão gia xe lăn nửa ngày , sợ rằng m.ô.n.g cũng thoải mái.

Phải rằng, ai hiểu cha bằng con, lão gia nhà họ Mộ thấy liền gật đầu lia lịa.

" đúng, để tao lên giường , xe lăn của bệnh viện cứng quá, đau c.h.ế.t ông già ."

Lão gia xong, liền định dậy.

Tuy nhiên, m.ô.n.g ông rời khỏi xe lăn đầy nửa centimet, một đống tay đỡ lấy.

"Ái chà, đỡ gì, cần, tao ."

Lão gia tràn đầy sinh lực gạt tay .

Sau đó ánh mắt lo lắng của , tự thong thả đến bên giường bệnh, xuống.

Cái ——

Trình Vân và Mộ Dao Quang , cùng đầu Mộ Thiên Xu và Mộ Khai Dương.

Tinh thần của lão gia, trông vẻ tệ nhỉ?

Trước đó ông thực sự ngất xỉu ?

Loading...