lạnh lùng liếc   : "    cuối, em họ    bất kỳ mối liên hệ nào với .    chị gái của cô , đừng mong dùng tiền của  để    ."
Dứt lời,  nhận lấy túi xách từ tay nhân viên, định rời .
Các nhân viên ở đây đều  rõ  phận của . Vì phép lịch sự nghề nghiệp, họ  bình luận gì, nhưng ánh mắt họ dành cho Hà Nguyên   vài phần khác lạ.
Hà Nguyên  chịu nổi những ánh  đó, cảm thấy    cho bẽ mặt, liền tức giận gầm lên: "An Thư Doanh, nếu em  cư xử như ,  thấy đám cưới  của chúng  cũng chẳng cần thiết  tổ chức nữa!"
 nhướng mày,  đầu   thẳng  mắt  : "Anh đang dùng điều  để uy h.i.ế.p  ?"
 bắt đầu tự vấn,   thời gian qua   đối xử với Hà Nguyên quá , khiến   sinh  ảo tưởng rằng  là  dễ dàng  thao túng?
Anh  cau mày, vẻ mặt như thể   chịu đựng  nhiều, cuối cùng cũng bùng nổ: "An Thư Doanh, cái tính tiểu thư của em cũng nên sửa đổi . Ngoài  , còn ai  đời   thể chịu đựng  em nữa?"
  khẩy: "Vậy  từ  đến nay,  chỉ đang ‘chịu đựng’ ?"
Hà Nguyên  đáp, nhưng ánh mắt của     lên tất cả—em tự hiểu là  .
 quen  và qua  với Hà Nguyên là vì trong hội đồng quản trị công ty  vài lão thành cổ hủ, luôn tìm cách giới thiệu đối tượng cho .
Nói trắng , họ chỉ  cài   bên cạnh để giám sát.
Sớm muộn gì cũng  kết hôn,  thà tự  tìm một  dễ kiểm soát còn hơn.
Hà Nguyên là bạn học cũ, gia cảnh bình thường,   bất kỳ dây mơ rễ má nào với các thế lực trong tập đoàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huy-hon-tra-lai-het/2.html.]
Thêm  đó,    vẻ ngoài thư sinh, tính cách tỏ  ôn hòa, và luôn  cách chiều theo ý .
Sau một thời gian tìm hiểu,  quyết định tiến tới hôn nhân.
Dù   cũng  bao giờ tin  thứ gọi là tình yêu, chỉ đơn thuần tìm một đối tượng phù hợp để  thành thủ tục mà thôi.
Sau khi xác định mối quan hệ, những lúc bận rộn   thời gian quan tâm,  đều nhờ trợ lý   gửi quà cho  .
Những món quà đó đều thuộc hàng xa xỉ,  lẽ vì  mà Hà Nguyên lầm tưởng rằng  thực sự yêu   sâu đậm.  cũng lười giải thích.
   ngờ, ngay  thềm hôn lễ,    đưa  một yêu cầu hoang đường đến thế.
Vẻ mặt Hà Nguyên vô cùng quả quyết, dường như  chắc mẩm rằng  sẽ  nhượng bộ.
 thấy thật nực , bèn quan sát   từ đầu đến chân một lượt.
Thành thật mà , ngoài gương mặt ưa  và cái mác "  lời" ,  chẳng tìm thấy ở   thêm một ưu điểm nào khác.
Mà giờ đây, ngay cả điểm "  lời" duy nhất đó cũng   còn.
Đàn ông  đời    thiếu,     thì   khác.
  nhạt: "Được thôi,  thì  kết hôn nữa."
Sắc mặt Hà Nguyên cứng đờ, thấy   hề  ý thỏa hiệp,   vẫn cố giữ chút thể diện cuối cùng: "An Thư Doanh, em đừng  hối hận."
 liếc   một cái  nhanh chóng dời , cảm thấy thêm một giây cũng thật buồn nôn: "Anh nghĩ  là thứ gì đáng giá lắm ?"
Nói ,  xoay  bước ,  sự hướng dẫn của nhân viên rời khỏi cửa hàng váy cưới.