HƯU PHU - 7
Cập nhật lúc: 2025-11-04 13:52:39
Lượt xem: 347
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
Cập nhật lúc: 2025-11-04 13:52:39
Lượt xem: 347
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
Ta mỉa mai Cố Cảnh Hồng, đỏ bừng cả mặt, chỉ tay mà mắng lớn:
“Ngươi mơ , hưu phu ư, đừng mà nghĩ, thể nào!”
“Thì ngươi cũng mất mặt ? Thế thì mỗi lùi một bước, hòa ly .”
Không ngờ đến nước , Cố Cảnh Hồng vẫn còn nghĩ đến bạch nguyệt quang của .
“Hòa ly? Thế còn Vũ nhi ?”
“Không hòa ly cũng , cứ đến nha môn hỏi thử xem, ba năm qua con, còn lấy thê đổi , xem phép hưu phu .”
Chưa đến chuyện lấy thê đổi to tát thế nào, chỉ riêng chuyện Cố Cảnh Hồng bất lực thôi, là một nỗi nhục.
Về con cháu Cố gia sợ là mang danh “ ” suốt đời.
Ngay lập tức, mấy vị trưởng bối vốn nãy giờ dám lên tiếng cũng bắt đầu khuyên can Cố Cảnh Hồng:
“Đã thích Ngọc Như thì thôi, hòa ly , mất mát gì .”
“Hòa ly là cho cả ngươi lẫn Bạch gia, hà tất ầm lên như .”
“Dù Bạch gia cũng là ân nhân của Cố gia, những việc ngươi mấy ngày nay thật khiến lạnh lòng, chi bằng buông Ngọc Như .”
Nếu đến nước , họ cũng chẳng dám những lời đó, dù chuyện cũng liên quan đến thể diện của Cố gia.
Cố Cảnh Hồng ngờ bọn họ đều về phía , hình loạng choạng vài cái, miệng vẫn lẩm bẩm:
“Thế còn Vũ nhi… Vũ nhi đây?”
Ta dáng vẻ của , nên là si tình là ngu xuẩn nữa.
Ta thở một :
“Chỉ cần ngươi đồng ý hòa ly, cho dù bỏ vạn lượng vàng, cũng khiến Vương phủ thả .”
Nghe , mắt sáng lên:
“Thật chứ?”
“Chỉ cần thể hòa ly, dù Bạch gia bán sạch gia sản cũng cam tâm.”
Không hiểu vì , lời khiến lòng Cố Cảnh Hồng thoáng nhói đau, hỏi với vẻ tin nổi:
“Ngươi ghét đến thế ?”
Ta nhàn nhạt đáp:
“Câu , lẽ mới là nên hỏi tướng quân mới đúng.”
Hắn gật đầu:
“Được, đồng ý hòa ly.”
Sau đó, mặt các tộc trưởng và trưởng bối, thuận lợi lấy thư hòa ly.
Giây tiếp theo, cầm hành lý thu xếp sẵn, rời khỏi Cố phủ.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Cố Cảnh Hồng liền đuổi theo.
“Đợi , ngươi…”
“Tướng quân Cố còn gì dặn dò?”
“Chuyện của Vũ nhi…”
“Tướng quân cứ yên tâm, lát nữa sẽ của Vương phủ đến, khi đó sẽ rõ cả.”
Hắn thêm gì nữa, cũng chẳng buồn để ý.
Lên xe ngựa, mang theo của hồi môn dài mấy dặm, oai vệ rời khỏi Cố gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huu-phu/7.html.]
8
Trên xe ngựa, Mặc Hà giúp xử lý vết thương mặt, nhịn hỏi:
“Tiểu… tiểu thư, dùng vạn lượng vàng đổi lấy thư hòa ly ngay từ đầu?”
Ta ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xe, tâm tình khoan khoái vô cùng.
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
“Bởi vì những kẻ cần là vàng thật. Vạn lượng vàng chỉ là cái cớ thôi. Thứ đưa cho Vương phủ, là ba hoa khôi tuyệt sắc.”
Nói đến đây, khóe môi càng cong lên, nụ động đến vết thương mặt, khiến nhăn .
Trên chiếc xe ngựa đang lăn bánh, vang lên một tràng xen lẫn đau đớn.
Ta bảo đoàn xe chở của hồi môn , còn thì cùng Mặc Hà và mấy thị vệ ở ngoài thành vài ngày.
Một là để xử lý việc cửa hàng trong thành, hai là để xem trò vui.
Ngay ngày rời Cố phủ, Vương phủ rộn ràng trống chiêng kéo đến Cố phủ tạ ơn.
Nói là Lệ Vương cảm tạ Cố tiểu tướng quân tặng ba hoa khôi tuyệt sắc.
Tuy chút nỡ để Lý Hàn Vũ rời , nhưng nể mặt Cố lão tướng quân, đành đau lòng cắt ái, để cho đôi uyên ương trọn vẹn.
Không chỉ thế, còn tặng thêm mấy gia nhân nô bộc, là bạn chơi của Lý Hàn Vũ trong Vương phủ, sợ nàng rời phủ quen cảnh hầu, nên đặc biệt cho theo cùng.
Thế là tất cả đều Cố Cảnh Hồng nhặt về nữ nhân mà Lệ Vương chơi chán.
Cũng Lý Hàn Vũ vốn là kẻ ham vô độ, một đêm ba cũng chẳng quá.
Cố Cảnh Hồng chỉ thể nuốt m.á.u trong bụng, đây là do Vương phủ tặng, thể đánh, thể mắng, còn cung phụng chu đáo.
Xem xong trò vui, cũng định khởi hành trở về Bạch gia.
Xe chạy đến vùng ngoại thành thì đột nhiên dừng .
Ta vẫn nhắm mắt dưỡng thần, chỉ khẽ một câu:
“Mặc Hà, khách đến , để lên .”
Người xuống đối diện :
“Ngươi bản vương sẽ đến ?”
Ta chậm rãi mở mắt, mỉm :
“Nếu đến, chắc đuổi tới tận Bạch gia .”
“Dù đuổi đến chân trời góc bể, bản vương cũng nguyện ý.”
Vẻ nửa nửa của y, giờ phút mang theo sự nghiêm túc lạ thường.
Ta thẳng , nở một nụ nhạt:
“Lệ Vương đùa .”
y vẫn chống cằm, khóe mắt ẩn ý , chăm chú .
Ta thấy mất tự nhiên, lập tức chuyển đề tài:
“Dạo tìm vài nhân tài. Tằng Duy, thi rớt năm , và Phó sử Trần Dụ Dân của Đô Sát viện. Cả hai đều là kẻ thế tài, chí nhưng chẳng chỗ dụng.”
Nghe , Lệ Vương mới nghiêm túc hơn.
“Trần Dụ Dân, bản vương từng qua, còn Tằng Duy, ngươi chắc là dùng ?”
Ta gật đầu, mực tin tưởng năng lực của Tằng Duy.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.