Khi còn chìm trong hồi ức, vị Lệ Vương năm nào, nay là Hoàng thượng, bước nhanh đến kéo xuống.
Y khoác long bào vàng rực, đối diện , ánh mắt vẫn luôn dõi theo .
Hồi lâu mới mở miệng:
“Ngươi đổi .”
Ta nghi hoặc hỏi:
“Thay đổi ở chỗ nào?”
“Càng ngày càng hơn.”
Giọng điệu giống hệt Lệ Vương .
Ta bật khẽ:
“Ngài thì chẳng đổi chút nào.”
Bỗng nhớ chuyện chính sự, liền đổi giọng nghiêm túc, hỏi :
“Giờ là cửu ngũ chí tôn , tìm … một thường dân như để gì ?”
Nghe xong câu , Hoàng thượng rõ ràng sững , thẳng , ho khan vài tiếng :
“Trẫm thể thuận lợi đăng cơ, công lao của ngươi và Bạch gia thể bỏ qua. Ngôi vị hoàng thương, chỉ thể là của nhà các ngươi.”
“Chỉ thôi ?”
Không trách nghi hoặc, bởi chuyện chỉ cần hạ một đạo thánh chỉ là xong.
Dù cần bàn bạc với hoàng thương về vật tư thuế má, cũng việc mà một hoàng đế cần tự .
“Hẳn đây chính là việc trọng đại bậc nhất chứ? Hơn nữa, chúng cũng lâu gặp.”
Nói đến đây, y còn mang theo chút vẻ ấm ức .
Ta dịu giọng :
“Từ nay sẽ còn du hành khắp các nước nữa, gặp , chỉ cần một đạo thánh chỉ của ngài là .”
Kết quả là, y vẫn thấy hài lòng.
“Ta ngày nào cũng gặp ngươi, chẳng ?”
Câu buông , khí lập tức trở nên mơ hồ khó hiểu.
Ta chỉ thể gượng mà đùa:
“Bệ hạ đùa , chỉ là một hoàng thương, ngày nào cũng cung thì hợp lễ .”
“Vậy thì đừng hoàng thương nữa, hoàng hậu .”
Y chằm chằm, như thể từ gương mặt biểu cảm mà y mong đợi.
Dù trong lòng khẽ chấn động, vẫn giả vờ thản nhiên, nhạt một câu trêu:
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huu-phu/10.html.]
“Chẳng lẽ bệ hạ để một nữ nhân hoà ly mẫu nghi thiên hạ ?”
“Ngươi cách…”
“Đổi phận, đổi tên để cung ? Xem như tất cả những gì từng xảy đều hóa thành mây khói? Ngài cũng nên , bao năm qua cố gắng đến thế, để hoàng hậu, càng để quyền lực muôn một .”
Ta thẳng chút quanh co.
Ta hiểu quá rõ.
“Ngài rõ đấy, điều những thứ đó. Ta chỉ để đều thấy, Bạch Ngọc Như hề thua kém nam nhân.”
“Là nữ nhi, thể vai trò của một chủ mẫu, quán xuyến việc lớn nhỏ trong nhà, thương nhân cũng thể trở thành hoàng thương của một quốc gia. Ta chứng minh cho thiên hạ thấy, nữ nhân hề kém nam nhân!”
Mà y, cũng hiểu quá rõ.
Y gì, chỉ lặng lẽ .
Một lúc lâu , y khẽ mỉm .
“Ngươi đó, lúc nào cũng thể trúng tim .”
Không là ảo giác của , mà trong nụ , thấy một chút bất lực, một chút cô tịch.
Ta cũng mỉm đáp y.
Lát , khi sắp rời khỏi hoàng cung, y vẫn ở cửa điện lớn.
“Bạch… Ngọc Như, trong cung lạnh lẽo lắm, ngươi thể thỉnh thoảng đến bầu bạn cùng ? Dù chỉ một lát thôi cũng .”
Ta đầu , ánh tà dương, long bào y rực rỡ đến chói mắt.
Dù chói mắt, vẫn thấy toát nỗi cô đơn mênh mang.
“Bốn năm , ước định giữa và ngài vẫn như thuở ban đầu. Ngài bảo hộ Bạch gia, thì sẽ mãi ở bên ngài.”
10
Ta, Bạch Ngọc Như, mang nữ nhi mà vẫn vững vàng ở vị trí hoàng thương, trở thành một truyền kỳ của thời đại.
Về , chuyện của khiến ít nữ tử noi theo, lượt bước chân quan trường, thương trường, chiến trường, tạo nên bao nhân vật truyền kỳ.
Cả đời gả cho ai, mà y cũng từng lập hậu.
Nếu như… là nếu như thôi.
Nếu thể một nữa, trong yến tiệc năm hỏi y rằng:
“Hay là hưu phu, gả cho ngài, ngài đem tiểu tặng cho , khỏi để ngày nào cũng lải nhải, mà phiền.”
Không khi , y sảng khoái uống cạn chén rượu trong tay, đáp một câu:
“Được.”
- Hoàn văn -