Hươu con va vào tim - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-09-03 20:06:36
Lượt xem: 93
Quán bar đầy tiếng ồn ào, ánh đèn mờ ảo khiến người ta cảm thấy khó chịu. Lộc Nghiên từ trưa đến giờ chưa ăn gì, lúc ngồi xuống ở quầy bar cô mơ màng đứng ngẩn ra một lúc, cảm giác càng thêm choáng váng.
"Có rượu không?" Cô vẫn thấy khát, hỏi người pha chế, "Cho tôi loại ngọt chút nhé."
Cao Thục Nhã sau khi cúp điện thoại, thấy Lộc Nghiên với khuôn mặt vô cảm đang gọi rượu ở quầy bar, liền vội vàng bước tới ngăn cản: "Tỉnh rồi sao? Không thể uống rượu nữa đâu, uống thêm chút nữa thì tối nay phải ngủ trong bệnh viện đấy."
Lộc Nghiên cũng không cãi lại đòi uống rượu, chỉ im lặng chống cằm, ngẩn người một lúc, trông vẫn khá bình thường: "Thục Nhã, ở đây có gì ăn không? Tớ đói."
"Chỉ có khoai tây chiên thôi, ăn lúc bụng đói thì nhiều dầu mỡ lắm... Không thì tối nay ở nhà tớ đi, lát nữa tớ dẫn cậu đi ăn gì đó."
Lộc Nghiên gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Tớ vẫn tự làm được."
Trong bếp của quán bar không có nhiều nguyên liệu, Lộc Nghiên nhanh chóng nấu được một bát mì trắng, ăn xong quay lại quán, lại như cái đinh đóng vào chiếc ghế cao ở quầy bar.
"Nghiên Nghiên, cậu và Cố Trực Nam... chia tay rồi à?" Cao Thục Nhã không thể chịu đựng thêm nữa mà hỏi.
"Chưa."
Vậy thì tốt, chắc chỉ là cãi nhau. Cao Thục Nhã vừa định khuyên nhủ, Lộc Nghiên lại nhẹ nhàng nói tiếp: "Chúng tớ còn chưa từng ở bên nhau."
"......"
Lúc trước, khi Phó Khải Châu ngoại tình, Lộc Nghiên tuy cũng đã uống rượu cả đêm trong cơn giận dữ, nhưng ít ra còn có thể thấy rõ cảm xúc. Cao Thục Nhã khi ấy đã giúp cô mắng chửi tên cặn bã suốt cả đêm, cùng cô ấy khóc một hồi, rồi ngày hôm sau Lộc Nghiên cắt đứt sạch sẽ với gã đàn ông họ Phó. Nhưng chưa bao giờ cô gặp phải tình cảnh như bây giờ, khi Lộc Nghiên im lặng đến mức không biết bắt đầu từ đâu mà chửi.
Lộc Nghiên cũng không biết bắt đầu từ đâu mà mắng. Thực tế là, trong đầu cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng, dù có gặp được Cố Trực Nam cũng không nghĩ ra câu đầu tiên sẽ hỏi anh là gì.
Cô cầm một ly rượu, nhưng ngay khi vừa chạm vào thành ly, bất ngờ có một bàn tay nam giới vươn ra từ phía sau, giật lấy ly rượu.
Bàn tay trước mắt thon dài, sạch sẽ, các khớp ngón tay rõ ràng. Trước đây khi anh nắm vô lăng, Lộc Nghiên luôn tìm góc nhìn để len lén ngắm thêm vài lần. Lúc này cô chỉ nhìn thoáng qua một cái, rồi sững sờ trong giây lát, sau đó môi mím chặt.
"Ăn tối chưa?" Giọng nói quen thuộc vang lên.
Lộc Nghiên không đáp.
Cố Trực Nam cúi mắt nhìn lướt qua Lộc Nghiên đang quay lưng lại với mình, rồi hơi gật đầu với Cao Thục Nhã đứng cạnh, giọng điệu vẫn lịch sự như mọi khi: "Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi đến đón cô ấy về."
Cao Thục Nhã liếc mắt nhìn người pha chế, làm dấu đẩy những người xung quanh ra xa, rồi do dự nói: "Hay là anh hỏi Nghiên Nghiên xem cô ấy có muốn về với anh không?"
Nghe vậy, Cố Trực Nam khẽ nhíu mày.
"...Sao anh lại đến đây?" Sau một lúc im lặng, cuối cùng Lộc Nghiên quay đầu lại, trong mắt ánh lên sự vui mừng rõ ràng, đôi má lúm đồng tiền rất ngọt ngào, "Chiều nay điện thoại của em bị tắt, không nhận được tin nhắn, còn chưa kịp trả lời anh."
Sự thay đổi đột ngột này khiến Cao Thục Nhã kinh ngạc không thốt nên lời.
Cố Trực Nam dừng lại một chút, đặt ly rượu xuống cạnh quầy bar, không đề cập gì đến chuyện tin nhắn, hỏi: "Em có muốn về nhà không?"
"Về thôi, em cũng hơi buồn ngủ rồi..." Lộc Nghiên vừa nói vừa rời khỏi ghế cao, động tác chậm chạp do say rượu, còn cố giữ vẻ bình tĩnh mà thêm một câu: "Cảm ơn anh đã đến đón em."
"Thế... Thế là xong rồi sao?" Cao Thục Nhã ngơ ngác, nhắc nhở thêm: "Nghiên Nghiên, cậu đi cẩn thận nhé, về đến nhà nhớ nhắn tin cho tớ."
Bên ngoài đường phố giữa đêm vẫn sáng đèn, phía đối diện, ở khu vực ghế ngồi ngoài trời của quán bar, có không ít khách đang uống rượu và trò chuyện.
Khi mở cửa xe cho Lộc Nghiên, Cố Trực Nam ngửi thấy mùi rượu hoa quả ngọt ngào trên người cô, động tác giữ cửa xe hơi dừng lại, không rút tay ra. Ánh mắt anh không rời khỏi cô một giây, anh cúi mắt hỏi: "Đã uống mấy ly rồi?"
"Tôi biết hết rồi."
Sự bình tĩnh mà Lộc Nghiên cố gắng duy trì trong một giây đã sụp đổ.
Ban nãy ở trong quán bar, có quá nhiều phụ nữ âm thầm quan sát Cố Trực Nam, trước mặt nhiều người như vậy, cho dù có tức giận đến đâu, cô cũng chỉ biết cố gắng kìm nén.
"Chiều nay, khi tôi đưa mẹ ra sân bay, tôi đã nhìn thấy anh, tôi lên mạng tra một chút về anh." Lộc Nghiên không nhìn anh, giọng vẫn còn bình tĩnh, "...Anh có muốn xem không, có vẻ cũng nhiều lắm."
Lời vừa dứt, xung quanh rơi vào im lặng kéo dài.
Trên đường lái xe đến đây, Cố Trực Nam thực ra đã đoán được phần nào.
Ban đầu anh cũng đã dự định, sau khi đi công tác về sẽ thẳng thắn với cô, để khi cô tức giận hoặc khó chấp nhận, anh cũng đã chuẩn bị trước. Nhưng mọi việc thường có những điều bất ngờ không thể lường trước.
Nghe thấy sự im lặng ngầm thừa nhận của Cố Trực Nam, dây thần kinh đã tê liệt cả ngày của Lộc Nghiên bỗng bị giật mạnh, đau nhói lên.
Cô thừa nhận, ban đầu là vì gương mặt đó của anh mà cô mới có ý định muốn đến gần anh.
Nhưng dần dần, sau khi hiểu rõ hơn về anh, cô cũng không biết từ lúc nào bắt đầu cảm thấy rằng người này mọi mặt đều rất tốt, từ ngoại hình đến nhân cách, từ cách nói chuyện đến tính cách, anh đều là kiểu người dễ dàng khiến người khác có thiện cảm.
Vì thế cô nghĩ, chỉ cần một mối tình bình thường cũng đủ tốt rồi, bằng cấp hay xuất thân không quan trọng.
[Xiaosi]
Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, những gì anh thể hiện ra chỉ là một phần nhỏ trong con người anh, vậy mà cô đã kiên trì theo đuổi không buông. Có lẽ ngay cả anh cũng thấy buồn cười, làm thế nào mà chỉ cần vài lời dỗ dành, đã có người tin và ngốc nghếch đuổi theo anh lâu như vậy.
Lộc Nghiên lại nhớ đến những người phụ nữ trong quán bar vừa nãy đã tỏ ra quan tâm đến Cố Trực Nam. Trong mắt anh, có lẽ cô cũng chẳng khác gì họ.
Một câu "Tại sao" bỗng nhiên không còn muốn hỏi nữa.
"Đây là thẻ ngân hàng anh đã đưa tôi trước đây, tôi chưa dùng đến. Thực ra mấy ngày trước tôi đã định trả lại anh, nhưng lúc đó anh không có ở đây." Sau một lúc lâu yên lặng, Lộc Nghiên lấy ra một tấm thẻ từ trong túi, suy nghĩ một chút rồi tháo dây an toàn, "Tôi sẽ tự bắt xe về."
Không ai nhận thẻ, người đứng chặn cửa ghế phụ cũng không nhường đường.
Cuối cùng Lộc Nghiên ngước mắt lên nhìn, Cố Trực Nam vẫn đang tựa vào cạnh cửa xe, ánh sáng mờ ảo vẽ nên những đường nét sâu thẳm của gương mặt anh, khiến ánh mắt của anh trở nên càng thêm tối sẫm.
"Thẻ không cần trả lại anh, vốn dĩ là anh đưa cho em." Giọng anh không thể phân biệt được cảm xúc, vang lên trong đêm tối, "Dùng bao nhiêu cũng không cần nói với anh."
Một lúc sau, Lộc Nghiên kìm nén cảm giác tủi thân, đáp nhẹ: "Suýt nữa thì quên, anh không thiếu tiền."
"Nhưng, anh vẫn nên lấy lại đi." Thấy anh không nhận, Lộc Nghiên đặt thẻ vào ngăn chứa đồ trong xe, "Ban đầu không phải là của tôi, bây giờ đưa tôi cũng không thích hợp."
"Từ đầu đã là của em." Cố Trực Nam đáp.
Lộc Nghiên sững sờ trong giây lát, nhìn anh.
Sau một lúc im lặng, Cố Trực Nam cúi mắt, thừa nhận một cách bình tĩnh: "Từ đầu, anh đã lừa em."
"..." Làm sao anh có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy?
"Hôm đó ở bờ hồ Hành, việc em gặp anh cứu người không phải là ngẫu nhiên." Cố Trực Nam lại ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm cuốn hút, "Sáng hôm đó anh đã theo em ra khỏi Thiên Đỉnh, theo em về nhà, nhìn em từ căn hộ bước ra, rồi lại theo em đến bờ hồ Hành."
"Vì thế, việc em gặp anh hôm đó là tất nhiên, cứu người chỉ là ngẫu nhiên, ban đầu anh nghĩ người muốn nhảy hồ là em, và định cứu em."
Lộc Nghiên: "…Cái gì?"
Cố Trực Nam không định biện minh cho hành động lừa dối của mình, chỉ tóm tắt ngắn gọn từ khi hai người thật sự gặp nhau: "Ngày em gặp anh, anh đã ở khách sạn Thiên Đỉnh."
Ngày hôm đó, hội nghị ra mắt sản phẩm mới của công ty mà Cố Trực Nam đầu tư được tổ chức tại Thiên Đỉnh, vào buổi sáng. Để thuận tiện, ban tổ chức đã đặt phòng khách sạn cho mỗi khách mời tham dự, và đội ngũ của Cố Trực Nam đã ở lại khách sạn từ đêm hôm trước.
Anh có thói quen dậy sớm tập thể dục, nhưng không ngờ lại gặp cô ở cửa thang máy.
Cô vừa nhận được thông báo bị sa thải tại khách sạn, trong khi chờ thang máy xuống lầu, cô có vẻ mất hồn, không để ý đến anh đang đứng bên cạnh.
Khi vào thang máy, anh không nhấn nút đến tầng phòng gym, mà để thang máy tiếp tục xuống tầng một, rồi đi theo cô ra khỏi khách sạn.
Chiếc xe của anh lặng lẽ đi theo sau cô.
Ban đầu anh định đưa cô về đến trước cửa nhà rồi quay lại, nhưng vài phút sau lại thấy cô xuống lầu, nét mặt bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự hoang mang. Anh đợi trong xe một lúc lâu, cho đến khi thấy xe cảnh sát đến, mới biết nhà cô vừa bị trộm đột nhập.
Sau khi xử lý việc báo cảnh sát, cô không ở nhà mà bước ra ngoài, tùy tiện lên một chiếc xe buýt và đến bờ hồ Hành.
Anh vẫn ở cách cô không xa.
Anh nhìn thấy cô ấm ức và lạc lõng, thấy có người đàn ông tiến đến bắt chuyện với cô, thấy cô nói với người bán hàng ven đường rằng cô vừa mất việc vừa thất tình.
Thất tình.
Cố Trực Nam tự nhận mình không phải người cao thượng, người mà anh từng buông tay giờ rơi vào tình cảnh tồi tệ nhất, cơ hội để anh chen vào đã xuất hiện, và anh sẽ không bỏ lỡ.
"Từ ngày đó, anh đã cố ý tiếp cận em. Gửi cho em thư mời phỏng vấn vào công ty, cố ý làm đồng nghiệp của em, đuổi đối tượng xem mắt của em đi, thậm chí giả vờ tội nghiệp trước mặt em." Đôi mắt đào hoa của Cố Trực Nam lấp lánh ánh sáng mờ ảo, "Khi đó anh nghĩ, dù em đồng cảm với anh hay thấy áy náy với anh, chỉ cần lần này em chịu nhìn thấy anh, anh cũng không bận tâm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/huou-con-va-vao-tim/chuong-29.html.]
Lộc Nghiên vẫn chưa hoàn hồn.
Không phải.
Anh làm sao có thể thản nhiên biến mọi sai lầm thành một chuyện đầy logic như vậy?
Còn cái gì gọi là từ đầu... chẳng lẽ anh thực sự bị tiếng sét ái tình với cô sao?
Sau một lúc, Lộc Nghiên mới tìm lại được giọng nói của mình: "...Tôi không tin."
Cố Trực Nam trả lời bằng giọng trầm: "Anh không đáng để em tin."
"Từ hôm nay, em có thể nghi ngờ tất cả những gì anh nói." Anh dừng lại, rồi nói tiếp, "Nhưng anh sẽ không lừa dối em nữa."
Lộc Nghiên im lặng một lúc: "Ý anh là gì?"
"Anh không chỉ muốn làm đối tượng hẹn hò của em." Cố Trực Nam nói, giọng anh thấp và hơi khàn, "Từ giờ, anh sẽ dùng thân phận thật của mình để theo đuổi em, em có thể chọn tha thứ cho anh bất cứ lúc nào."
"..." Lộc Nghiên bất ngờ bị lý lẽ của anh cuốn vào, sau một lúc lâu mới lên tiếng, "Tôi không có ý định tha thứ cho anh."
"Vậy thì không cần tha thứ cho anh." Cố Trực Nam cúi người lấy dây an toàn bên ghế phụ, mắt cụp xuống, giúp cô cài lại, "Em chỉ cần nhìn anh theo đuổi, em không cần đáp lại, cũng không cần làm gì khác."
"......"
Lộc Nghiên không thể nói được lời nào.
Lúc này cô có chút mơ hồ, trong sự bối rối còn mang theo một chút hoang mang, nhưng sự ấm ức và giận dữ mà cô đã chuẩn bị sẵn đã tan biến theo cuộc trò chuyện giữa hai người.
Chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, lại nghe Cố Trực Nam hỏi: "Bây giờ đưa em về căn hộ nhé?"
"...... Ừm." Nghĩ đến điều gì đó, Lộc Nghiên cân nhắc rồi bổ sung, "Không phải Bách Lạc Hoa Viên... về căn hộ của tôi."
Động tác đóng cửa xe của Cố Trực Nam khựng lại một chút, lông mi khẽ rung, rồi mới nói: "Được."
Trên đường về, Lộc Nghiên ngồi yên trong ghế phụ không nói thêm gì. Bầu không khí trong xe lặng lẽ, khi cảm xúc căng thẳng vừa thả lỏng, cơn say rượu lại từ từ ập tới.
Cô cố chơi điện thoại để giữ cho mình tỉnh táo một chút, nhưng suy nghĩ lại bắt đầu lan man.
Lộc Nghiên không thể phân định rõ liệu đối phương có còn đang lừa dối cô hay không.
Dù sao thì người như anh ta, để lừa cô quá dễ dàng.
Nhưng không thể phủ nhận, trong một đoạn dài những gì Cố Trực Nam nói vừa rồi, không có một câu nào là cố tình an ủi cảm xúc của cô, nhưng trong thoáng chốc, khi nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim cô thật sự đã đập loạn một nhịp.
Không có tiền đồ. Thật vô dụng.
Đáng đời bị lừa thành kẻ ngốc.
Tim rung động không có nghĩa là không giận. Ai quy định rằng hai cảm xúc này không thể song hành với nhau.
Thế nên Lộc Nghiên quyết định không nhìn Cố Trực Nam thêm một lần nào nữa.
Khi về đến căn hộ của cô, đã gần một giờ sáng.
Tuần trước Lộc Nghiên đã đến dọn dẹp sơ qua, căn hộ trước đó lộn xộn giờ đã được khôi phục đến mức có thể ở tạm, nhưng một số vật dụng bị hỏng vẫn chưa kịp thay thế, đột ngột trở về đây sống, cô cảm thấy hơi trống trải.
Hành lý của cô vẫn còn ở căn hộ của Cố Trực Nam.
... Tạm thời chưa cần đi lấy.
Sau khi tắm xong, Lộc Nghiên cuộn mình trong chăn, không chút buồn ngủ. Cô chơi điện thoại một lúc, WeChat hiện ra vài tin nhắn từ Cao Thục Nhã.
Cao Thục Nhã: 【Nghiên Nghiên, cậu về đến nhà chưa?】
Cao Thục Nhã: 【Uống nhiều rượu như vậy, nhớ uống viên bổ gan rồi hãy ngủ nhé.】
Cao Thục Nhã: 【Tớ đi ngủ đây.】
Cao Thục Nhã: 【À, trước khi ngủ hỏi một câu, rốt cuộc hai người có chuyện gì vậy?】
Lộc Nghiên đã xác định rõ ngọn ngành sự việc, nên không giấu giếm nữa. Cô kể lại những gì đã làm chiều nay, nhập tên Cố Trực Nam vào trình duyệt, rồi chụp màn hình kết quả tìm kiếm gửi cho Cao Thục Nhã.
Gần mười phút sau, Lộc Nghiên mới nhận được một loạt dấu chấm hỏi từ đối phương.
Thật tốt. Trên thế giới này lại có thêm một người mất ngủ.
Lộc Nghiên hài lòng đi vào bếp hâm một ly sữa, cô không thể ngủ được, bèn cầm cốc sữa ra cửa sổ ngắm phong cảnh một lúc.
Hai giờ sáng, tất cả các ngôi nhà đều đã tắt đèn, không còn phong cảnh nào để ngắm.
Uống hết ly sữa, Lộc Nghiên lười biếng định quay về giường, bỗng ánh mắt cô khựng lại.
Dưới lầu có ánh đèn xe le lói.
Chiếc xe của Cố Trực Nam vẫn đậu dưới lầu, y như lúc anh đưa cô về.
Căn hộ của Lộc Nghiên ở tầng sáu, nhờ ánh đèn đường bên cạnh dãy nhà, cô có thể thấy rõ người đàn ông đang dựa vào cửa xe, trước mặt anh là ánh lửa lập lòe.
Đang hút thuốc.
Ngẩn ngơ một lúc, Lộc Nghiên lấy điện thoại ra, gõ một câu vào khung tin nhắn, nghĩ một chút, rồi lại xóa từng từ một.
Cố Trực Nam cứ đứng dưới lầu như vậy cho đến sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, Lộc Nghiên như một gián điệp thám thính, len lén vén rèm nhìn xuống, chiếc xe vẫn còn đó nhưng không thấy bóng người, có lẽ anh đang ở trong xe.
Cô cố nhịn, nhưng sau nửa tiếng gọt khoai tây trong bếp, cuối cùng không nhịn được nữa, bèn xuống lầu tìm người, nhưng lại phát hiện chiếc xe đã đi mất.
Trong hai ngày tiếp theo, Lộc Nghiên không gặp lại Cố Trực Nam.
Những ngày này Lộc Nghiên xin nghỉ ở nhà, nhưng không rảnh rỗi, cô mua sắm đầy đủ máy tính, máy ảnh thiếu trong căn hộ, khi đang dọn dẹp phòng khách, ánh mắt lướt qua tủ sách nhỏ và thấy một tờ giấy rơi xuống.
Trên giấy viết địa chỉ Bách Lạc Hoa Viên, nét chữ mềm mại mạnh mẽ, là do Cố Trực Nam viết hôm đó.
Lộc Nghiên nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc lâu, cảm giác bị lừa trong suốt thời gian qua lại ào đến một cách chậm chạp.
Nói là sẽ theo đuổi cô, nhưng hai ngày nay lại bặt vô âm tín.
Dù có ngốc đến mấy, cô cũng sẽ không tin lần thứ hai.
Khi đang đấu tranh tư tưởng có nên ném tờ giấy vào sọt rác hay không, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
"Alo, có phải cô Lộc không? Gói hàng của cô đã đến." Nhân viên giao hàng cười hỏi: "Cô có ở nhà không, tôi mang lên nhé?"
Mấy ngày nay Lộc Nghiên mua rất nhiều đồ, nghe vậy liền trả lời: "Tôi ở tầng sáu, anh mang lên đi."
"Nhưng địa chỉ trên đây ghi là tầng mười lăm... Tòa nhà 3, Bách Lạc Hoa Viên," nhân viên giao hàng không chắc chắn hỏi, "Đây là nhà cô phải không?"
Im lặng trong hai giây, Lộc Nghiên liền phản ứng lại.
Gói hàng bên trong chắc là chiếc áo khoác gió mà cô đã mua từ một tuần trước, khi đó cô định mua cho ai, không cần nói cũng biết.
Trong giây lát, Lộc Nghiên cảm thấy hối hận.
Cô đã chọn chiếc áo này trong mấy ngày, mong chờ từng giây từng phút xem anh sẽ mặc nó như thế nào, nhưng lại không nghĩ rằng người ta đã mặc lên mình những bộ vest cao cấp đắt đỏ nhất.
"...... Là của tôi." Lộc Nghiên đáp lại sau một lúc lâu, giọng mềm mại dịu dàng hỏi, "Xin hỏi gần đó có thùng rác nào không?"
Nhân viên giao hàng dày dặn kinh nghiệm: "Ồ, tôi để ở bụi cỏ sau thùng rác cho cô nhé?"
Lộc Nghiên chân thành nói: "Không cần, anh cứ bỏ thẳng vào thùng rác là được."
"......"