Hương Dược Đầy Thôn: Cuộc Sống Điền Viên Trên Đường Tìm Thân - Chương 94
Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:40:59
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kể từ khi Ngưu A Hồng hưu trở về nhà ngoại gia, Từ Tiểu Lan nghĩ rằng đời sẽ bao giờ gặp nàng nữa.
Tô Phú Quý cũng cách nào tiếp tục lén lút với nàng .
Ngày tháng cứ thế, nàng vẫn thể giữ lấy và con cái mà sống tiếp.
ai ngờ, Ngưu A Hồng .
Hơn nữa Tô Phú Quý còn càng ngày càng trắng trợn, trực tiếp công khai đưa Ngưu A Hồng về lão trạch tử ở.
Hắn thậm chí còn lớn tiếng đòi hưu nàng, để dọn chỗ cho Ngưu A Hồng!
Sao thể hưu ? Nàng trả giá nhiều cho cái gia đình ...
Bị Tô Uyển quan tâm hỏi han, cảm xúc của Từ Tiểu Lan thể kiềm chế nữa.
Gà Mái Leo Núi
Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, đập nước sông tan biến.
Từ Tiểu Lan run rẩy giọng : “Tô Phú Quý , hưu , thể hưu …”
“Ta nghĩ rằng chỉ cần phân gia, chỉ cần đủ nỗ lực, thứ sẽ lên.
Cuộc sống quả thực dần hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của lũ trẻ cũng dần da thịt.
Ta cứ nghĩ ngày tháng sẽ cứ thế mà trôi qua, nhưng ai ngờ xuất hiện Ngưu A Hồng.
Rõ ràng nàng , , còn mang theo cả Tô Tiểu Nam về. Tô Phú Quý còn đón hai con họ về nhà.
Tất cả chỉ là tự đa tình, ngay cả việc sống tạm bợ qua ngày cũng thể, cam lòng, thực sự cam lòng…”
Tô Uyển Từ Tiểu Lan đến mức thể kiềm chế , chút hiểu.
Vì một gã đàn ông thối nát như , gì mà cam lòng?
Có lẽ là do nàng trải qua sự tẩy rửa của xã hội hiện đại, dù từng yêu đương, nhưng nàng từ tận xương tủy coi đàn ông là sinh vật cũng cũng , hôn nhân cũng .
Nàng thể đồng cảm với Từ Tiểu Lan, thể vì một kẻ tồi tệ như Tô Phú Quý mà t.h.ả.m thương đến thế?
“Tiểu Lan tỷ, cái đó, hưu tỷ chẳng hơn ?” Tô Uyển cẩn thận mở lời hỏi.
“Hả?” Từ Tiểu Lan ngẩng đầu, quên cả , ánh mắt chớp nàng.
Giống như rõ lời nàng, như hiểu ý nàng.
Tô Uyển nghiêng đầu suy nghĩ, sợ Từ Tiểu Lan hiểu nên thẳng hơn:
“Ý là, hưu tỷ, chẳng là hơn cho tỷ ?
Một tên đàn ông cặn bã ‘ăn trong bát trong nồi’ như , gì đáng để tỷ lưu luyến?
Hắn mặt mũi lấm la lấm lét như khỉ, thấy ghét, quan trọng là còn sạch sẽ.
Ai mắc bệnh gì ? Hơn nữa bây giờ còn dám công khai đưa về lão trạch tử, còn vì tiện nhân Ngưu A Hồng mà đòi hưu tỷ.
Muội nhớ tỷ gả nhà họ Tô bao nhiêu năm, cha từng ít hà khắc với tỷ và hai đứa trẻ, hai tẩu cũng ít xem kịch vui, còn thêm dầu lửa.
Hắn mà thật sự hưu tỷ, tỷ thể ngoài sống riêng một , tỷ xem đây chẳng cũng một ở riêng đó ? Cuộc sống vẫn trôi qua đó thôi?”
Từ Tiểu Lan xổm ở đó ngây , đầu óc mụ mị, Tô Uyển đến mức chút nghi ngờ nhân sinh.
Đây là lời bình thường thể nghĩ ? Phụ nữ một khi hưu rời khỏi nhà chồng, nàng lẽ hiểu điều đó nghĩa là gì ?
Nàng nên về phía , lớn tiếng mắng Tô Phú Quý vô lương tâm ? Phải khuyên tìm cách ở , hưu chứ?
Tô Uyển thấy nàng nửa ngày phản ứng, tiếp tục tẩy não:
“Tỷ nghĩ xem, nếu tỷ tiếp tục ở , đợi Ngưu A Hồng cửa, tỷ sẽ chỉ một cặp công công bà bà gây chuyện, một cặp tẩu chuyên châm ngòi ly gián, mà còn thêm một đôi con khó hầu hạ.
Ngưu A Hồng là hạng gì? Nàng là chịu thiệt thòi ? Một khi nàng cửa, ba con tỷ, đừng hòng ngày lành.
Tỷ còn lóc vì Tô Phú Quý hưu tỷ? Tỷ nên , nên may mắn mới !
Chẳng lẽ tỷ trời sinh mệnh tiện, chỉ sống cái kiếp khổ sở, mãi mãi hầu hạ khác đến c.h.ế.t ?”
Từ Tiểu Lan nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt giải thích: “Không , Phán Đệ, Tô Phú Quý hưu , là hưu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huong-duoc-day-thon-cuoc-song-dien-vien-tren-duong-tim-than/chuong-94.html.]
“Muội mà, hưu thì hưu thôi, nếu thể hòa ly, hưu cũng chẳng cả, ít nhất thể rời khỏi cái nhà nước sôi lửa bỏng đó.
Chẳng qua là thanh danh mà thôi, so với thanh danh , tỷ cần hầu hạ công công bà bà, cần hầu hạ Tô Phú Quý và Ngưu A Hồng, chỉ cần nuôi dạy đôi nhi nữ của , thanh danh so với cái mà quả thực chẳng đáng kể gì.
Vài câu nước bọt mà thôi, tỷ xem Ngưu A Hồng chẳng cũng hưu ? Tỷ thấy nàng vẻ gì là gặp chuyện ? Nàng còn chẳng , tỷ thì kém nàng chỗ nào?
Hơn nữa năng lực của tỷ so với Ngưu A Hồng chẳng chỉ hơn một chút , tỷ còn sợ rời Tô Phú Quý sẽ c.h.ế.t đói ?
Cho nên, sự cam lòng của tỷ, chỉ khiến tỷ tiếp tục giữ chân ở cái nhà chẳng gì , tiếp tục chịu đựng cay đắng, tỷ nghĩ xem đạo lý đó ?”
Từ Tiểu Lan "..."
Phán Đệ ... hình như chút đúng.
Bao nhiêu năm hầu hạ công công bà bà gây chuyện vô lý, còn đối phó với hai tẩu cái gì cũng moi về nhà, đủ lắm .
Nếu còn thêm con Ngưu A Hồng...
Nàng dám nghĩ tới, ngày tháng tối tăm nào đang chờ đợi , nghĩ đến, nàng run rẩy.
“, nhưng chịu đưa hai đứa trẻ cho , nếu …”
Tô Uyển thấy nàng chút lung lay, tiếp tục : “Hắn cho tỷ mang là cho ? Hắn là thôn trưởng tri huyện?
Tỷ loại chuyện gian dâm thông gian thể dìm lồng heo ?
Thật sự thì tỷ tố cáo ở huyện nha , chuyện mà náo đến huyện nha, liệu họ thể sống yên ?”
Từ Tiểu Lan tố cáo đến huyện nha, vội vàng lắc đầu như cái trống bỏi.
“Không , , nếu thật sự đại lao, Tiểu Hổ, Tiểu Quyên càng thể ngày lành, lão đầu lão thái thể khó c.h.ế.t .”
“Ôi dào, bảo tỷ thật sự tố cáo đến huyện nha, là bảo tỷ dọa , bắt tự nguyện giao con cái cho tỷ!”
Trong mắt lão gia lão thái thái, nhi tử họ chẳng lẽ quan trọng hơn ba con ? Chắc chắn sẽ vì ba con mà thực sự để đứa nhi tử của họ đại lao ."
Từ Tiểu Lan: “……”
“Còn thể như ? Ta hình như hiểu ý ."
Ánh mắt Từ Tiểu Lan Tô Uyển sáng rực, cứ như thể cánh cửa của một thế giới mới mở .
Từ Tiểu Lan tẩy não thành công, ngay cả ngữ khí cũng đổi: “Phán Đệ đúng, vì loại tồi tệ như Tô Phú Quý thì đáng chút nào, còn hầu hạ cả cái gia đình lý sự cùn nữa, loại đàn ông còn bằng !”
Nói xong bao lâu, thần sắc nàng suy sụp: “ mà, nếu thực sự dẫn hai đứa con ngoài, sẽ c.h.ế.t đói mất. Ta nghề nghiệp tay nghề gì, thể nuôi sống hai tỷ chúng nó đây?"
Hắc hắc, chẳng đến chính sự ?
Tô Uyển kìm nén nụ , chuyện đau lòng như mà vui vẻ thì thích hợp.
Tô Uyển khẽ ho hai tiếng: “Chuyện đơn giản. Bây giờ đang thuê Triệu Nhất thu mua d.ư.ợ.c liệu ?
Muội thể dẫn theo bọn trẻ cùng đào d.ư.ợ.c liệu, phơi khô bán cho ."
“Còn về chỗ ở...” Tô Uyển chút ngượng ngùng gãi đầu.
“Nhà đang xây , thể thường xuyên ở nhà, cần một trông coi. Muội đồng lòng ?"
“Thật ?”
Từ Tiểu Lan luống cuống nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Uyển, cảm kích đến mức gì:
“Phán Đệ, , , nên cảm tạ thế nào đây? Chúng vốn chẳng thích gì, đối xử với đến .”
Tô Uyển nắm tay nàng: “Thật đấy, phụ nữ mạnh mẽ chúng nên giúp đỡ lẫn , thế đạo vốn quá hà khắc với phụ nữ .
Bây giờ thể dọn đến chỗ ở luôn. Ta cho , loại thối nát vô lương tâm , thực sự thể giữ . Con cóc ba chân khó tìm, nhưng đàn ông hai chân chẳng đầy rẫy khắp nơi ?"
Đám mây đen dày đặc trong lòng Từ Tiểu Lan nhanh chóng tan , nàng vui vẻ giặt xong quần áo trong chốc lát, bỏ thùng đặt bên vệ đường.
Quay giúp Tô Uyển rửa rau xanh, hai nhanh chóng rửa xong một thùng rau, cùng về.
Trong bụi cỏ ven sông, một bóng ló đầu .