Hương Dược Đầy Thôn: Cuộc Sống Điền Viên Trên Đường Tìm Thân - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:55:46
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương thẩm xua tay với nàng, thẳng lưng : “Cũng gần giống như gặp quỷ .”

Nói , nàng cầm lấy cái bát bàn, tự rót cho một cốc nước, ừng ực ừng ực tu hết.

Vương thẩm lau mồ hôi mặt, tiếp: “Quế Hương, Phán Đệ, cho hai , nhà nó trộm , chẳng còn gì cả. Mặt vợ chồng Tô Đại Ngưu sưng vù như cái màn thầu lên men, còn nữa, tóc Tô Như Hoa cắt nham nhở như bò liếm, thấy suýt nữa chết! Ha ha ha!”

“Cái gì? Ngươi là thật ?” Ngô Quế Hương tin nhà Đại ca trộm sạch thì chút dám tin, nghi ngờ lầm .

Tô Uyển khóe môi khẽ nhếch, nhẹ một tiếng. Chuyện còn nhờ phúc phần của chính ban cho. Vừa nghĩ tới cảnh tượng cả nhà họ sáng sớm tỉnh dậy, náo loạn gà bay ch.ó chạy, y nhịn bật .

“Đi thôi, chúng xem thử!” Ngô Quế Hương Vương thẩm hăng say như , lập tức nổi tính tò mò, liền đưa tay kéo cánh tay Tô Uyển, cất bước ngoài.

Tô Uyển cũng xem hiện trường, bèn theo sát gót nàng, cùng bước .

“Ê ê ê, hai đợi với chứ.” Vương thẩm kêu, nhanh nhẹn giúp Tô Uyển đóng cổng viện, theo sát phía .

Khi Tô Uyển và các nàng đến nơi, lúc gặp Thôn trưởng.

Cháu trai của Vương thẩm gọi Thôn trưởng, lúc đó Tô Đại Phúc vẫn đang dẫn nước ruộng, ống quần vén cao, chân và ống đồng đều dính đầy bùn đất.

“Thôn trưởng gia gia, nhà họ Tô trộm , đồ đạc mất hết, bà nội kêu cháu tìm qua xem!” Nói xong liền đưa tay kéo Thôn trưởng già.

Vương thẩm tên thật là Vương Kim Hoa, mười sáu tuổi gả cho Trương Đại Trụ, nổi tiếng thật thà ở thôn Bích Thủy, sinh hai nữ nhi và một nhi tử. Hai nữ nhi gả từ lâu.

Con trai út là Trương Trường Bình, tức phụ út là Lưu Hương Vân, khi sinh đứa nhi tử Trương Cẩu Đản thì bụng nàng còn động tĩnh gì nữa.

Thôn làng từ nơi hội tụ của tị nạn phát triển thành thôn Bích Thủy ngày nay, họ tộc phức tạp, nhưng Thôn trưởng là trách nhiệm và nhân từ, nên bầu ông Thôn trưởng.

Suốt mấy chục năm Tô Đại Phúc Thôn trưởng, dù thôn vẫn vài đắn, nhưng chung phong tục dân gian vẫn tương đối chất phác và lương thiện. Chỉ duy nhất cái nhà họ Tô là cái lũ khiến bực bội thối ruột, chuyện chuyện cũng nhảy gây rối.

Này, Tô Đại Phúc còn dẫn đủ nước ruộng, Cẩu Đản kéo xử lý chuyện nhà họ Tô .

Ông lẩm bẩm trong miệng: “Lại là nhà họ Tô, là nhà họ Tô! Cái nhà họ Tô rốt cuộc thôi loạn đây!”

Tô Đại Phúc kịp mang giày Cẩu Đản kéo loạng choạng, vội vàng chỉ đôi giày ở đầu ruộng, lo lắng : “Ê ê, Cẩu Đản, giày, giày của , còn giày!”

Trương Cẩu Đản thấy, lon ton chạy lấy giày cho Thôn trưởng, đợi Thôn trưởng giày xong, vội vàng kéo ông thẳng đến nhà họ Tô.

Tô Uyển chào Tô Đại Phúc một tiếng: “Thôn trưởng gia gia.”

Tô Đại Phúc gật đầu, khẽ ‘ừm’ một tiếng đáp .

Cẩu Đản về phía đám đông hô to: “Mọi tránh , Thôn trưởng đến .”

Hai bên đang cãi vã ầm ĩ thấy Thôn trưởng đến, lập tức im lặng. Ba, hai, một nhát, bọn họ liền nhường một lối .

“Thôn trưởng , chủ cho nhà chúng !”

Vương Tiểu Thảo thấy Thôn trưởng đến, lập tức phịch xuống đất, hai tay lau nước mắt t.h.ả.m thiết kêu gào: “Chúng sống nổi nữa !! Ô ô ô…”

Tô Đại Phúc tiếng sắc nhọn của Vương Tiểu Thảo gào lên nhức óc, quát lớn: “Nếu còn gào nữa thì tự ngươi giải quyết ! Ta đến đây để ngươi lóc!”

Nghe , Vương Tiểu Thảo lập tức ngậm miệng, dám gào nữa.

Thấy ả cuối cùng cũng chịu im lặng, Thôn trưởng chắp tay lưng : “Nói xem, rốt cuộc là chuyện gì.”

Vương Tiểu Thảo thút thít kể đầu đuôi câu chuyện.

Thôn trưởng nhíu chặt mày suy tư, chậc, chuyện cũng giống lắm, cả nhà cái gì cũng cướp sạch?

“Các ngươi ngay cả bóng dáng tên trộm cũng thấy ?” Tô Đại Phúc chút đầu mối nào, .

“Không, thấy. Vừa... mở mắt , ô ô ô... nhà dọn sạch .” Vương Tiểu Thảo thút thít trả lời.

“Ngươi ngay cả cũng thấy, cũng bất kỳ bằng chứng nào, ngươi bảo giúp bằng cách nào?” Tô Đại Phúc cũng đau đầu kém.

Vương thẩm bên cạnh thấy, cảm thấy vô cùng hả hê: “Đây là việc ác quá nhiều nên báo ứng !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huong-duoc-day-thon-cuoc-song-dien-vien-tren-duong-tim-than/chuong-9.html.]

Vương Tiểu Thảo theo giọng của Vương thẩm mà sang, lập tức thấy Tô Uyển cạnh Vương thẩm, cái con tiện tỳ đang dùng vẻ mặt nửa nửa chằm chằm .

“Là nó, đúng , chắc chắn là nó!” Vương Tiểu Thảo chỉ Tô Uyển, điên cuồng : “Chính là nó! Hôm qua nó mới đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, hôm nhà cướp sạch, nhất định là nó!”

Mọi vu khống loạn xạ như một kẻ ngốc, một ai hưởng ứng.

“Đầu đập một cái hố lớn như thế, chảy nhiều m.á.u như , yếu đến nỗi thể dậy khỏi giường. Mấy bữa cơm đều là Tam thẩm đưa đến.”

Tô Uyển , giả vờ lau nước mắt, tiếp lời: “Ta thẩm nhà trộm mới đến xem các ngươi , cần giúp gì , ngươi vu oan!”

, ngươi xem đầu đứa nhỏ còn đang quấn vải bố ! Làm trộm !”

“Phải đó, nhiều đồ còn cồng kềnh như , ngay cả một nam nhân trưởng thành cũng thể trong thời gian ngắn như mà dọn sạch!”

“Chắc chắn là tổ tông nhà họ Tô các ngươi hiển linh , trừng phạt các ngươi vì đối xử tệ bạc với con cháu, chừng ngay cả ván quan tài trong mộ tổ cũng đè nữa !”

Mọi ngươi một câu, một lời, đều lên tiếng bênh vực Tô Uyển.

Tô Uyển bên cạnh liên tục gật đầu, vẻ mặt đau buồn đến cùng cực, từ từ xổm xuống ôm đầu, giọng yếu ớt hết mực: “Cái khuôn mặt của hủy dung , mới đoạn khỏi nhà, danh tiếng vốn , còn ngươi vu khống như thế , ... ô ô ô... sống nữa, báo quan!”

Lời thốt , ánh mắt Tô Đại Ngưu sắc lạnh như tẩm độc, hung hăng chằm chằm Tô Uyển, đó liếc mắt hiệu cho Tô Cường.

Vương Tiểu Thảo cảm thấy trộm cướp, quan phủ cũng thể tùy tiện bắt , sợ hãi, thờ ơ : “Ngươi cứ báo , xem ngươi bồi thường thế nào!”

“Không thể báo quan!” Tô Cường hét lớn một tiếng, kéo lão nương sang một bên, ghé tai ả thầm thì: “Không thể báo quan, một khi báo quan, chuyện nhà chúng suýt đ.á.n.h c.h.ế.t nó mà truyền ngoài thì xong . Hơn nữa lúc phân gia chúng chỉ phân mấy củ khoai lang thối rữa, chuyện lớn sẽ ảnh hưởng đến Tứ !”

, thể ảnh hưởng đến tiền đồ của Vượng Nhi, nhi tử ả còn thi Tú tài!

Vương Tiểu Thảo điều chỉnh cảm xúc, nữa sang Thôn trưởng : “Thôn trưởng, chúng báo quan! Chuyện chắc chắn là do nó , lẽ đồ đạc đều giấu ở nhà nó, chúng khám nhà nó!”

Tô Uyển ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên: “Khám thì thể, nhưng nếu tìm thấy, ngươi cứ thế vu khống ?”

“Vậy ngươi !”

Vương Tiểu Thảo chỉ nghĩ đến việc mang hết đồ đạc về, thuận miệng hỏi Tô Uyển một câu.

“Nếu tìm , các ngươi bồi thường cho ! Còn xin nữa!” Tô Uyển mắt đỏ hoe .

“Được!” Vương Tiểu Thảo hề nghĩ ngợi mà buột miệng thốt , chút do dự nào. Ả tin chắc chắn Tô Phán Đệ trộm đồ của ả.

Tô Đại Ngưu nhíu mày hết đến khác, cuối cùng vẫn lên tiếng.

Cứ như , một đám hùng hổ kéo về phía nhà Tô Uyển.

Đến cửa, Tô Uyển , cố gắng cho trông vẻ chột , nữa xác nhận với Vương Tiểu Thảo: “Ngươi chắc chắn khám ? Nếu bên trong đồ của nhà ngươi, ngươi bồi thường và xin đó, ngươi nghĩ kỹ !”

Vương Tiểu Thảo thấy vẻ mặt chột của Tô Uyển, vốn còn do dự nên , giờ càng thêm xác định chính Tô Uyển trộm!

“Phải! Ngươi chính là làm賊 chột dám mở cửa!”

Nói xong, Vương Tiểu Thảo xông lên đẩy mạnh Tô Uyển sang một bên, dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, sải bước .

Tô Uyển nhân cơ hội ngã vật xuống đất, tủi với : “Mọi chứng cho đó.”

Vương thẩm và tức phụ vội vàng đỡ Tô Uyển đang ngã đất dậy, phủi bụi nàng, tức giận : “Yên tâm, nhiều chúng đều rõ cả !”

Mọi đều nhao nhao bày tỏ rằng họ sẵn lòng chứng cho nàng.

Thôn trưởng theo Vương Tiểu Thảo và những khác, lục soát khắp các ngóc ngách trong nhà. Các căn phòng cũng lật tung, nhưng ngay cả một cọng lông gà cũng thấy.

Vương Tiểu Thảo cam lòng, từ đầu đến cuối lục soát cẩn thận một nữa, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, rõ ràng ở nhà nó chứ...”

Gà Mái Leo Núi

Cuối cùng ả vẫn tìm thấy bất kỳ dấu vết khả nghi nào, cam tâm chỉ Tô Uyển : “Nhất định là ngươi giấu !”

Tô Uyển đoán ả sẽ như , hung hăng véo đùi non của , hít! Thật đau, nước mắt lập tức tuôn rơi, thút thít: “Ta là một nữ nhân yếu ớt đang mang thương tích thì mà khiêng vác ? Ngươi tìm cũng tìm, lục tung cũng lục tung, rõ ràng tìm thấy gì, tại vẫn cứ vu khống ? Tại ngươi cứ dồn đường cùng?!”

 

Loading...