Hương Dược Đầy Thôn: Cuộc Sống Điền Viên Trên Đường Tìm Thân - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-10-06 04:19:55
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Đại Phúc nàng: "Vậy ngươi xem, ngươi tại đá nàng ?"
Tô Uyển dùng tay áo che chắn, từ gian lấy một tấm ngân phiếu một trăm lượng, giơ lên mặt .
"Nè, đây là Tống Lão Gia thưởng cho , trấn đến phủ Tống Lão Gia để giúp việc.
Ta mới từ nhà Tống Lão Gia về, còn là xe ngựa của Tống phủ đưa về đó.
Ta về, chân còn vững, ngươi nàng gì ? Nàng về nhà qua đêm, chắc chắn là chuyện gì đó đắn bên ngoài!
Ta là một cô gái yếu ớt đáng thương, danh tiếng Vương Tiểu Thảo hỏng hết , nếu giờ còn đồn cái tiếng ngủ bên ngoài, đây thật sự là cần lấy chồng nữa. À đúng , Thôn trưởng ngươi hỏi phủ Tống Lão Gia gì !"
Tô Đại Phúc luôn cảm thấy gì đó đúng, cứ như thể Tô Phán Đệ dắt mũi.
y thật sự tò mò, ruộng hiếm khi lên huyện thành, chi đến việc phủ Tống Lão Gia.
Tô Đại Phúc liếc nàng một cái, bực bội : "Vậy ngươi đến phủ Tống Lão Gia gì?"
"Chẳng bái Tạ Đại Phu sư phụ, chỉ học chút ít kiến thức nông cạn, nên theo sư phụ khắp nơi học hỏi. Tống phu nhân sinh con, liền theo sư phụ , vặn giúp Tống phu nhân đỡ đẻ, Tống Lão Gia cao hứng nên thưởng cho một trăm lượng!"
Tô Uyển , giơ tấm ngân phiếu một trăm lượng đó lên lắc lư.
Lời dứt, Tô Đại Phúc há miệng, còn kịp một chữ Vương Tiểu Thảo cắt ngang.
"Ôi chao, Phán Đệ , nương đến chậm !"
Vương Tiểu Thảo vốn dĩ cũng trong đám đông, xem kịch ngon lành, ý định mặt giúp Tô Uyển.
khi thấy tấm ngân phiếu một trăm lượng trong tay nàng, ả nuốt khan một tiếng, đây chính là một trăm lượng bạc đó!
Vương Tiểu Thảo đẩy đám đông , từ trong bước tới, túm lấy tay Tô Uyển: "Con thấy , cha nương bên cạnh là đúng ? Nương bảo con cứ ngoan ngoãn về nhà ở với ."
Tô Uyển mạnh mẽ rút tay về, đáp lời ả, liếc màn trình diễn của ả.
Vương Tiểu Thảo thấy Tô Uyển thèm để ý , ả mặt dày tiếp tục diễn trò:
"Nương đến đón con về nhà đây, rời khỏi nhà là , cũng bắt nạt.
Cứ tưởng con nguôi giận sẽ về, ai ngờ con nóng tính như . Giờ con thấy chứ, ở bên ngoài cha nương che chở thì khó sống lắm, mau về nhà với ."
Vương Tiểu Thảo túm tay Tô Uyển định kéo về nhà, Tô Uyển chịu, giật mạnh tay khỏi ả.
Thím Vương chịu nổi vẻ mặt của Vương Tiểu Thảo nữa: "Ta thấy ngươi chính là thèm tiền trong tay Phán Đệ !
Kẻ hắt bùn vẫn sờ sờ đó, ngươi hề nhắc đến, chỉ một mực bắt Phán Đệ về nhà với ngươi, chẳng là lừa gạt hết tiền trong tay nó !"
"Này, ngươi chuyện kiểu gì thế hả? Ngươi ghen tị vì đứa nữ nhi tài giỏi như ? Có bản lĩnh thì ngươi cũng sinh một đứa tài năng như thế chứ!"
"Ta ghen tị với ngươi ư? Ngươi tự tè nước mà soi gương xem, cái dáng vẻ đàn bà đanh đá như ngươi thì gì đáng để ghen tị!"
Tô Uyển cưỡi xe ngựa về, còn mang theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc, nên vội vàng chạy báo tin cho bọn họ.
Chuyện từ sáng sớm chạy qua với bọn họ, giờ phút Tô Đại Ngưu dẫn theo Tô Cường và Tô Như Hoa cũng đến, đang ngoài .
Lại trong tiếng bàn tán của , họ Tô Uyển kiếm một trăm lượng từ chỗ Tống Lão Gia mang về.
Mắt hai cha con đều sáng rực, chằm chằm Tô Uyển.
Tô Như Hoa hề vẻ vui vẻ nào, nàng cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt vạt áo, trong mắt tràn đầy sự cam lòng và ghen tị.
Tại chuyện gì cũng đến lượt nàng , nếu nàng ầm ĩ đòi phân nhà, thì những chuyện đều sẽ là của !
Nàng dựa cái gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huong-duoc-day-thon-cuoc-song-dien-vien-tren-duong-tim-than/chuong-28.html.]
Vương Tiểu Thảo đang cãi vã, liếc thấy chồng con đều đến, ả lười cãi nữa, đưa về nhà mới là việc quan trọng.
Ả nắm lấy tay Tô Uyển, chỉ Tô Đại Ngưu, Tô Cường và Tô Như Hoa: "Phán Đệ, con xem, cha con, ca ca con, cả con đều đến , tất cả chúng đều đến đón con về nhà."
"Ta mới về, đón về nhà là giả, thèm tiền của , về nhà tiếp tục trâu ngựa mới là thật chứ!"
"Sao con thể nghĩ về nương như ? Nương thật lòng cho con, nên mới nghĩ đến việc đón con về nhà."
"Thôi , ngươi chính là bàn bạc với Tô Ngọc Mai , thấy cưỡi xe ngựa mang bao lớn bao nhỏ về, nên chiếm của riêng!
Ngày thường ngươi với Tô Ngọc Mai như một , hận thể mặc chung một chiếc quần, khi còn dùng chung một nam nhân nữa, dù cũng tận mắt thấy..."
Nói đến đây, Tô Uyển như thể lỡ lời, vội vàng bịt miệng , "Ta cố ý."
Ánh mắt nàng liên tục đảo qua Vương Tiểu Thảo, Tô Ngọc Mai và cha rẻ tiền của .
Mọi Tô Uyển dẫn dắt kiểu "lạy ông ở bụi ", lập tức chuyển hướng hóng chuyện.
"Dùng chung một nam nhân ư?"
"Chuyện là từ bao giờ thế?"
"Không , nhưng nữ nhi nhà tận mắt thấy, lẽ nào là giả?"
"Trời ơi, Tô Ngọc Mai ngày thường chỉ thấy lắm lời một chút, ngờ còn chơi thế !"
"Ta bảo mà, Tô Ngọc Mai với Vương Tiểu Thảo ngày thường cứ rảnh rỗi là xúm với , Tô Ngọc Mai cứ rảnh rỗi là chạy đến nhà Tô Đại Ngưu, thảo nào!"
"Ngươi đừng , Tô Đại Ngưu tuy đen đúa một chút, nhưng về tướng mạo thì quả thật là hơn Lý Nhị Trụ nhiều ha."
Tô Đại Ngưu mặt tối sầm vô cùng, hung hăng lườm Tô Uyển, sang : "Ta ! Nàng bậy!"
Ánh mắt của đám đông hóng chuyện ngừng lưu chuyển giữa Vương Tiểu Thảo, Tô Ngọc Mai và , trong đầu tụ tập vô tiểu nhân đang giao chiến.
Tô Ngọc Mai hoảng loạn, nàng từng chuyện bao giờ, huống hồ chuyện thể mang bừa ?
Lời đồn đáng sợ, nếu giải thích rõ ràng, đến lúc đó đúng là bùn vàng rơi đáy quần, phân cũng thành phân , "Tô Phán Đệ, ngươi thể bậy bạ như thế?"
"Ta hề bậy, các ngươi nếu gì, tại ngươi cứ luôn chạy đến chỗ nhà ?
Bất kể là ban ngày ban đêm, luôn thấy ngươi, khi Vương Tiểu Thảo nhà, vẫn thấy ngươi đến..."
Tô Uyển đến đây hết câu, để cho gian tưởng tượng vô hạn.
Hừ, chẳng chỉ là hắt bùn thôi ?
Gà Mái Leo Núi
Cứ như thể ai cũng , sẽ hắt c.h.ế.t ngươi!
"Ta , mỗi đến đều là tìm Tiểu Thảo, chỉ là đôi khi Tiểu Thảo nhà thôi."
Nàng càng biện giải, càng đoán già đoán non vui vẻ hơn.
"Tiểu Thảo nhà, ngươi còn đến gì?"
" đấy, Vương Tiểu Thảo nhà, nhưng Tô Đại Ngưu chẳng đang ở nhà ?"
" , chẳng Tô Đại Ngưu thuộc về một ngươi ? Chẳng càng hơn ?"
Tô Ngọc Mai lúc thật sự là miệng cũng rõ , nàng chẳng qua chỉ là tức giận, Vương Tiểu Thảo trút giận một chút thôi.
Chỉ hai câu, náo loạn đến mức nghiêm trọng thế ?
Nàng hối hận , thế chẳng tìm Tô Phán Đệ gây sự, giờ phút ruột gan nàng đều xanh cả lên vì hối hận.