[HP] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 259: Tôi không biết (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-16 13:25:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“1 2 3...”

“Gibson... Gibson...”

Tròng mắt ánh đèn chói sáng khó chịu, đối diện cầm đèn pin cứ quơ qua quơ con ngươi. 

“Gibson tỉnh, tỉnh dậy...” 

Những giây tác dụng cuối cùng của t.h.u.ố.c gây mê kéo theo cơn đau đầu chóng mặt, ý thức về cô gái thể nào định hình chuyện gì đang xảy .

“Đừng rọi nữa, tỉnh .” Cái đèn pin thật bực bội.

“Tốt , bắt đầu thôi.” Người đàn ông xuống đối diện, cầm bút và tệp tài liệu, bắt đầu hỏi. “Họ tên?”

“Giselle Gibson.”

“Tuổi?”

“Tùy thuộc bây giờ là năm nào.”

cần đàn ông cho , cô cũng thể ngày tháng từ cái đồng hồ điện t.ử ở tủ bàn. Thành thật mà , cô nghĩ tỉnh ở trong một căn phòng trông giống như phòng ngủ dành cho -bình-thường thế .

Một căn phòng quá bình thường so với trường hợp bối cảnh của nhân vật.

Đối diện bắt ánh mắt cô cái đồng hồ nhưng vẫn đáp: “Hôm nay là ngày 17.11.2023.”

“Vậy 24 tuổi.”

“Quê quán?”

“Anh Quốc.”

“Trong hồ sơ công dân của Anh nào tên Giselle Gibson như cô cả.”

Có cần mỗi đều thế , Giselle thở dài. “ là phù thủy, danh tính Muggle.”

Và vẫn như , đối diện đặt câu hỏi. “Cô lấy gì chứng minh là phù thủy?”

“Không thể chứng minh,” cô đảo mắt, dựa lưng ghế cho thoải mái hơn, t.h.u.ố.c gây mê vẫn uể oải quá.

“Đũa phép của cô Giselle Gibson?”

“Mất .”

“Mất ở ?”

“Không rõ.”

“Tại mất?”

“Không rõ.”

“Vậy cô nhớ gì?”

“Đã giam trong căn cứ nghiên cứu của các 5 tháng .”

“Trước đó, hỏi là đó.”

đang du lịch ở New Zealand, tìm chim Toutou. Rồi thứ tối đen. Rồi khi tỉnh thấy đặt một cái hộp thí nghiệm phi nhân tính.”

Giselle nhớ trả lời thế đến thứ mấy , thực tế cô cũng nhớ việc hỏi cung như thế diễn bao nhiêu . một điều chắc chắn là đây là đầu cuộc hỏi cung diễn ở một phòng ngủ bình thường thế , với một Giselle Gibson thoải mái ghế mà tay chân trói và đối diện mặc quần áo bình thường chứ đồng phục quân đội.

“Và cô nghĩ chúng tin những lời khai của cô ?” Câu hỏi cũng đặt bao nhiêu .

“Các vị xác minh bằng tra tấn, đ.á.n.h đập, chích điện, sốc điện và máy phát hiện dối đấy thôi.” 

Giselle quanh, thấy gì khác thường trong căn phòng , nhưng cô cũng lơ là, lẽ khắp nơi đều camera giấu kín theo dõi hành động của .

Người đàn ông thả cây bút và tệp hồ sơ lên bàn, cô nghiêm túc. Cô gái cũng thờ ơ . Một gương mặt quân nhân lạnh tanh, từ đuôi mắt dáng mày khóe môi mỏng cùng mái tóc cắt gọt đến thể ngắn hơn. Đã quá quen trong bộ đồ quân đội rằn ri cùng dáng chuẩn quân nhân, Giselle thể liên hệ hình ảnh đó với mặc quần jeans thoải mái và áo len cashmere đang đối diện.

“Vậy cô thể giải thích cho về hình xăm tay và lưng cô ? Kể cả màu mắt hai màu của cô?”

nhớ. Không do các ? đang du lịch ở New Zealand, tìm chim Toutou. Rồi thứ tối đen...”

Cái đồng hồ điện t.ử bỗng tick tick kêu 3 tiếng khi con chuyển sang 15:00. Âm thanh lạ đột ngột cắt ngang cuộc tra hỏi bao giờ kết quả. Người đàn ông rốt cuộc từ bỏ.

“Thôi , hôm nay đến đây thôi.” Anh dậy, từ chiều cao 1m9 lực lưỡng của xuống cô gái. “Cô quyền tự do hoạt động trong phạm vi căn phòng , cùng phòng vệ sinh ở đối diện. Và nhất là đừng nên tìm cách bỏ trốn.” Rồi xoay lưng mở cửa phòng, khi chuẩn bước tiếng cô gái mới chậm rãi vang đến:

bao giờ bỏ trốn, các vị mà.”

Cạch một tiếng đóng cửa.

Căn phòng cửa sổ, ống thông khí, Giselle cách nào mà căn phòng thể duy trì nhiệt độ vặn với nhiệt cô như thế . Có lẽ là nhờ hệ thống điều khiển nhà thông minh smarthome gì đó của Muggle.

Chỉ một cái bàn và hai cái ghế là nơi diễn cuộc tra hỏi, cái giường một , một gối một chăn. Đồng hồ điện t.ử tủ đầu bàn hiển thị 15:06, một bóng đèn led nhỏ chiếu sáng và thế thôi. Mọi thứ trống trơn, đơn độc, lạnh lẽo. Nói là căn phòng dành cho bình thường ở nhưng ai bình thường mà chịu ở đây mới lạ. 

Dẫu Giselle vẫn thấy đây là một sự nâng cấp đáng ngạc nhiên từ cái hộp kính mà cô đặt như thú vật để những khác ngoài quan sát 24/7 kể cả lúc vệ sinh. Ít nhất ở nơi còn cái gọi là gian riêng tư, dù cô lẽ mới rời khỏi căn phòng đang ở một phòng khác quan sát cô 360 độ cảnh, full góc góc c.h.ế.t từ hệ thống camera giấu kín đó.

Cô gái nhấc khỏi ghế, bắt đầu bộ ngang phòng. Đây là thói quen hình thành từ những ngày cô giam cầm ở những cái hộp cá mòi thế , việc gì ngoài suy nghĩ vẩn vơ. suy nghĩ miên man cho não bộ và tâm trạng, nó chỉ con càng thêm hoang mang lo sợ những điều mà thôi. Thế là cô gái quyết định tìm gì đó để giúp não tập trung.

Đếm Pi hoặc tính dãy Fibonacci. Lần tính đến Fibonacci thứ 89 , đếm Pi tiếp .

“3,1415926535-”

“897932384-”

“6264338327-”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hp-sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-259-toi-khong-biet-1.html.]

Không đến khi nào cô gái lên giường, mảnh chăn mỏng đắp hờ và chìm dần giấc ngủ. Cái tiếng tick tick của đồng hồ cũng trở nên quen thuộc, ánh sáng đèn led tự động dịu xuống khi xác nhận con ngủ say.

như cô phù thủy dự đoán, căn phòng trông đơn giản kết nối với hệ thống smarthome đời mới nhất hiện nay, khả năng tự động quét nhiệt của và môi trường để điều chỉnh nhiệt độ ánh sáng trong phòng.

Chẳng qua bao lâu... cửa phòng bật tung...

Giselle túm tóc lôi xềnh xệch dậy, cô kịp rõ thì một thiết điện dúi hông trái... Cả giật điện đau đến kinh hoàng...

“AHHHHH!”

Cô gái nhắm mắt cong gập vì đau, còn đây là và cô là ai nữa.

“Đũa phép của cô Giselle Gibson?”

“Mất ...” Lại dúi hông, sét đ.á.n.h lan khắp , cô choáng váng mòng mòng. “AHHHHH!”

“Tại quăng xuống biển?”

“... .” Từng bó cơ tê giật, co giật tự chủ, cô gái bắt đầu thút thít. Tóc vẫn nắm chặt, đó cô cảm giác như đầu dúi xuống cái gì đó thứ gì đó

Ùm... là dúi đầu cô một thau nước.

Nước tràn mắt mũi miệng, chiếm lấy thở ít ỏi của cô gái, thứ mơ màng giữa gian xám ngoắt. Cô ở bên bờ vực sinh t.ử một nữa.

“Hình xăm tay và lưng cô nghĩa là gì?”

Cô hớp lấy hớp để khí ban phát. “- ... cũng gì hơn các vị ...”

“Hogwarts ở ?”

... , đến trường bằng xe lửa...”

“AHHHH!” Lại thứ gì đó chích điện hông, thứ xám trắng và cơ thể cô gái thể phản ứng nữa. Suy nghĩ tan rã, chỉ còn bản năng cong vì đau thấu trời xanh.

“Tại thể phép đũa phép?”

- thể... Phép thuật đũa là kỹ năng cấp cao, ... thể...”

“AHHHH!”

“Làm ơn... ơn...”

Tiếng van lơn yếu ớt của thể nhỏ bé gợi chút lòng thương xót nào của hai mặc quân phục, nhưng thể tra hỏi gì nữa cuối cùng họ cũng buông cô gái , để mặc cô thút thít sàn nhà ướt đẫm, lùi khỏi cửa và biến mất.

gì hết... Làm ơn... Không ...”

Con thú nhỏ thương rên rỉ, lời sám hối khi c.h.ế.t cầu khẩn lòng thương hại của đồng loại. Có thật chúng là đồng loại , nỡ nhẫn tâm hành hạ lẫn thế ? Cùng là nhân loại hai tay hai chân, chung một ngôn ngữ nhưng một cầm tù bởi những vũ trang?

Chẳng qua bao lâu, cửa phòng bật mở, đàn ông cao 1m9 bước , quẳng xuống bên cạnh cô gái đang cuộn tròn tư thế em bé một đống quần áo và lệnh: “Thay quần áo. 7 giờ ăn tối.”

Lần cửa vẫn để mở, 5 phút cô gái mới từ từ quỳ dậy, dùng hai đầu gối đỡ tựa , run rẩy cầm lấy mấy thứ quăng cho. Mắt vẫn trắng xám, cô chỉ thể cảm nhận bằng xúc giác từng thớ vải cọ xát lòng bàn tay. 

Sau đó Giselle dậy lê xác nhà vệ sinh đối diện cửa phòng.

Nhà vệ sinh vô cùng bình thường, hệ thống khóa thường thấy, cô khóa trái cửa dù cũng vô ích thôi. điều đó tạo thêm chút cảm giác an hư ảo, như khi cô bắt đầu cởi quần áo đồ, ít vẫn một chút cảm giác riêng tư dù cô rõ chắc chắn cả trần truồng của đang hình full hd che.

Vậy là hơn nhiều . Chứ thuở còn ở căn cứ thí nghiệm, cô sống ăn uống vệ sinh tất tần tật trong một cái lồng kính để những khác quan sát sót một giây nào. Cũng là một thể chứ ba đầu sáu tay gì nhưng xem như thú vật trong thảo cầm viên để mặc cho đời dòm ngó chỉ trỏ.

Giselle xả nước, trong gương, mái tóc dài tới eo rối tung xơ xác, cô nhớ kể từ khi rời Hogwarts cắt tóc bao giờ . Những ngón tay thon dài luồn tóc là vuốt một mớ tóc rụng, cô những sợi tóc nâu khô gãy lòng bàn tay mà xót xa. Giờ còn ai sẽ xót xa cho chúng ngoài chính cô cơ chứ. 

Trong gương là gương mặt cô gái trẻ độ ngoài 20, nét mỹ miều sụt giảm nhiều vì làn da trắng bệch yếu ớt, đôi môi nhợt nhạt như bệnh lâu ngày và quầng thâm mắt lộ rõ.

Giselle soi gương lâu, cô thích trông như con dở camera ẩn tấm kính dù thực tế cô hệt như một con dở . Mở vòi sen nước ấm, cô thô bạo xối qua . Đau đến rã rời, cơ căng cứng, những vết bầm tím xanh phủ đầy cơ thể là minh chứng cho sự hành hạ tàn bạo phi nhân tính mà cô chịu đựng. Vết dùi cui điện dúi hông hằn đỏ rõ rệt, thậm chí là da thịt xung quanh eo hông chỗ nào vết tích thương tổn. 

Nước ấm xối rát qua những vết xước, nhiệt độ ấm áo kéo nhiệt, ấm bốc lên cô nhận rõ còn tồn tại đời.

Khăn bông trắng tinh như mới, chà xát từng vết thương, đó là quần áo lót màu đen cơ bản, cô gái chán ói với màu đen nhưng phận tù nhân của thì đòi hỏi gì cơ chứ. Quần jeans tag lưng Levi’s, áo thun len màu xanh lam trơn size XX của hãng nào. Lại nghĩ nhân viên phụ trách mua quần áo lẽ là phụ nữ, đàn ông chắc hẳn thể suy nghĩ chu đáo thế .

Gấp quần áo dơ, Giselle mở cửa nhà vệ sinh 10 phút, chuẩn bước sang phòng ngủ bên thì thấy cửa đặt sẵn một cái sọt gỗ, suy nghĩ đúng 3 giây đặt quần áo sọt.

Nếu là cô của kiếp sẽ đề nghị tự giặt quần áo của chính , nhưng kiếp dĩ nhiên là

À kiếp sẽ chẳng bao giờ cô rơi tình cảnh chứ.

“Cô Gibson, đến đây.”

Tiếng đàn ông vang lên từ phòng khách hủy bỏ dự định trở về phòng ngủ của cô gái. Giselle lẳng lặng xoay bước tới phòng khách nơi vốn cho phép cô đặt chân tới. 

Phong cách bày trí cho thấy đây là một căn dân cư đơn điệu. Đồ nội thất hiện đại hơn nhà Gibson đôi chút nhưng cũng quá hợp thời với xu thế công nghệ phát triển tới mức độ thực tế ảo như hiện giờ của Muggle.

Người đàn ông chiếc sofa màu nâu đơn giản, đối diện là một chiếc tivi màn hình phẳng, xa hơn là phòng bếp thông phòng khách, xa hơn nữa lẽ là phòng ngủ chính.

Chủ nhà thản nhiên cho phép Giselle quan sát một vòng căn nhà của , thầm đ.á.n.h giá biểu tình của cô. cô gái tỏ vẻ mấy hứng thú, nhanh chân xuống đối diện.

“Cô hỏi ?” Người đàn ông rốt cuộc lên tiếng, giọng lành lạnh đều đều hỉ nộ ái ố.

phép đặt câu hỏi ?”

Giselle đối diện, chỉ ở căn cứ nghiên cứu gọi là Thiếu tá Williams. Anh vẻ như là phụ trách chính ở nơi đó.

“Cô thể thử hỏi.”

“Anh sẽ trả lời thật chứ?”

sẽ cố gắng.”

“Đây là ?”

“Nhà ,” thiếu tá đáp. “Mỹ.”

Loading...