“Lúc ấy là có người làm hỏng phanh xe, còn có người nói nhìn thấy Minh Vanh Phong ở hiện trường, ông ta không kêu gọi cứu giúp, chỉ đứng trơ mắt nhìn người trong xe bị c.h.ế.t cháy.”
Tất cả mọi người nghe xong đều không khỏi kinh hãi, bao gồm cả Lý Vận Linh.
Minh Thành Hữu lúc này mới mở miệng, “Nhị ca có nghĩ tới điều này hay không, chuyện hai mươi mấy năm trước, chúng ta đều không ai tận mắt chứng kiến, không có nghĩa lời người khác nói là đúng.”
Hai tay Hứa Dung ôm chặt cánh tay Minh Vanh, phát hiện bản thân mình cũng đang run rẩy, cô cắn chặt môi một câu cũng không nói chỉ tựa vào vai Minh Vanh.
“Ta biết.” Minh Vanh cúi đầu nhìn Hứa Dung rồi nhìn Lý Vận Linh, “Chuyện này con không tin hoàn toàn, nhưng là mẹ …” ánh mắt Minh Vanh sáng quắc làm Lý Vận Linh không dám nhìn thẳng, “Lúc ấy nhận nuôi con nhất định là ý cha. Con không biết còn có mục đích gì khác, nhưng duy nhất có thể xác định, sự tồn tại của con là để cho Minh Tranh sau này dễ dàng vào cửa Minh gia.”
Lý Vận Linh tự thấy khó có thể cãi lại.
“Cả thành phố Nghênh An không ai không biết con là con nuôi. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng mục đích cuối cùng lại là vì che chở Minh Tranh khi đó mang thân phận con riêng. Bởi vì Minh gia coi trọng thể diện, cha cũng là người đức cao vọng trọng, mới đầu Minh Tranh vào Minh gia cũng mang thân phận con nuôi. Đã có con làm ví dụ, sau này có thêm anh ta sẽ không ai thấy kỳ quái phải không?”
Lý Vận Linh á khẩu không trả lời được, Minh Thành Hữu nhìn về phía bà, sự thật bị phơi bày ra, thì ra là vô cùng trần trụi và tàn nhẫn.
Có thể được cưng chiều từ nhỏ, Minh Thành Hữu chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này, mà Minh Vanh mặc dù bị che giấu thân phận, nhưng phận con nuôi lại như là gánh nặng trên vai.
Lý Vận Linh thở dài, “Đã đến nước này, được, mẹ thừa nhận, sau này mẹ mới biết mục đích Vân phong đưa con về là vì Minh Tranh. Nhưng con và Thành Hữu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mẹ chưa giờ bạc đãi con.”
“Những điều này con luôn nhớ.” Minh Vanh đáp, “Ruột thịt cùng con nuôi luôn là khác nhau, mẹ, con không yêu cầu mẹ có thể đối xử bình đẳng. Nhưng quả thật khi ở tình hướng tổn hại đến lợi ích của Thành Hữu, mẹ sẽ xét đến chuyện ai là con đẻ ai là con nuôi. Ban đầu cha để lại Hào Khôn cho Minh Tranh, con và Thành Hữu chỉ nhận được 5 phần trăm cổ phần, con vốn biết 5 phần trăm này có ngày cũng giữ không được. Quả nhiên, sau khi Thành Hữu trở lại Nghênh An, mẹ nói bóng gió muốn con nhượng cổ phần để Thành Hữu thuận lợi trở về Hào Khôn.”
Thần sắc Lý Vận Linh mệt mỏi, bà bảo vệ con đẻ, không phải là bà không biết, trước kia Minh Vanh không nói ra, bà chỉ cho rằng là Minh Vanh không quan tâm.
Minh Vanh nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Dung, “Nhưng mẹ, Minh gia đã nuôi dưỡng con hai mươi mấy năm, cũng để con không lo cơm áo mà lớn lên, cho nên con đối với mẹ…”
Lý Vận Linh tự hiểu ý Minh Vanh, tiếp lời “Tiêu quản gia cũng nói việc kia không liên quan đến con.”
Minh Thành Hữu đứng lên, bước đi vài bước chỉ cảm thấy tâm tình càng thêm bí bách.
Lý Vận Linh đến lúc này mới nghĩ ra, Tiêu quản gia vì cái gì mà đãi ngộ Minh Vanh cùng Hứa Dung. Bà ta cũng nhìn Minh Vanh lớn lên từ nhỏ, lại biết được Minh Vanh là con mình, liên tục chứng kiến con mình bị đối xử không công bằng nhưng thân là phận người làm không thể làm gì, sau này bộc phát mới dẫn đến sự việc kia.
Chân của em thì sao?” Minh Thành Hữu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-752.html.]
“Anh đem bệnh tình của em nói cho Lý Bồi Ninh, ông ta lợi dụng quan hệ với Phó gia để Lý Lận Thần tiếp cận Phó Nhiễm, mục đích tất nhiên là MR. Chân của em là do ở phòng giãi phẫu, Lý Bồi Ninh mua chuộc y tá tiêm thuốc vào nước truyền phòng ngừa em có khả năng sống sót.”
Lý Vận Linh cau mày, “Minh Vanh, cái c.h.ế.t của ba mẹ con, con vốn là bán tín bán nghi, sao còn vì thế mà năm lần bảy lượt đối phó với Minh gia?”
“Mẹ, có câu mẹ dạy con từ nhỏ, thà tin là có, không thể tin là không.”
Phó Nhiễm im lặng ngồi nghe, Lý Vận Linh nghe vậy có chút khó tin, mắt Thành Hữu cũng mang vẻ do dự.
Phó Nhiễm từ đầu đến cuối không nói gì, lúc này mới nói xen vào, “Nhị ca, em sợ rằng chuyện không đơn giản như vậy.”
Minh Vanh giương mắt nhìn Phó Nhiễm.
“Anh đã có thể che giấu được mấy năm, đủ để thấy tâm tư anh kín đáo nhường nào, tự nhiên bản thân anh cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Lý Bồi Ninh. Nếu chỉ vì suy đoán mà đối phó với Minh gia, lại muốn cả mạng Thành Hữu, thì chuyện không chỉ có vậy.”
Minh Vanh cười nhẹ, ánh mắt ảm đạm nhìn xuống đất, “Xem ra thật sự không thể gạt được em.”
“Anh một không vì tiền, hai cũng không hoàn toàn vì báo thù, rốt cuộc anh vì cái gì?”
Minh Vanh cắn chặt môi không trả lời Phó Nhiễm.
Hứa Dung sợ hãi nhìn Minh Vanh, anh nắm tay cô hỏi, “Em ăn cơm tối chưa
“Họ không thả em ra, em sẽ không ăn.”
Minh Vanh ngẩng đầu nhìn Phó Nhiễm, “Nấu cho Dung Dung một bát mì, anh không muốn Dung Dung đói bụng.”
Giọng điệu thay đổi, tự hồ với Minh Vanh vừa rồi là hai người khác nhau.
Hốc mắt Hứa Dung ươn ướt, “Em không muốn ăn.”
“Không muốn ăn cũng phải ăn, bây giờ không phải là ăn cho một mình em nữa rồi.”
Phó Nhiễm đứng dậy đi vào phòng bếp nấu mì.