Vưu Dữu không yên lòng thay xong giầy đi theo sau Phó Nhiễm.
"Em vừa đi ngang qua, liền muốn tới chơi một chút."
Phó Nhiễm dặn bảo mẫu ở phòng bếp bưng hai chén nước trái cây tới. "Gần đây em như thế nào, việc học tạm được chứ?"
"Vâng." Vưu Dữu ậm ừ, kể từ sau khi đính hôn cùng Lý Sâm, cô phải bỏ qua rất nhiều thứ, vừa phải quan tâm việc học vừa phải lo bà Lý muốn dẫn cô tới các loại tiệc rượu, còn phải học tập các loại lễ nghi xã giao, sau ngày đính hôn, cô chưa đeo giày đế bằng như trước, cũng không có bạn bè.
Những thứ này chính là cuộc sống của người giàu có, không thể không buông tha.
"Ở Lý gia, bọn họ đối xử với em tốt sao?"
Vưu Dữu cố kéo ra một nụ cười khổ sở. "Ở trong mắt bọn họ, em có thể vào cửa Lý gia không dễ dàng."
Phó Nhiễm đem nước trái cây trong tay bưng cho cô. "Nếu như lựa chọn yêu nhau, nhất định em phải học được cách hòa nhập."
"Chị, như chị bác cũng có đề phòng, chớ nói chi là em."
Phó Nhiễm ở dưới nhà nói chuyện với Vưu Dữu, Minh Thành Hữu cùng Hãn Hãn không có xuống lầu.
Phó Nhiễm muốn giữ Vưu Dữu ở nhà ăn cơm tối, cô nhìn sắc trời tối dần. "Không, tối nay Lý Sâm nói muốn về sớm."
Vưu Dữu xuyên qua phòng khách đi ra ngoài, Phó Nhiễm cũng biết mục đích tới lần này của cô, chỉ là Vưu Dữu không mở miệng được, cũng may Lý Tắc Cần đã làm chuyện cô không biết, hôm nay biết tình cảnh Phó Nhiễm bị ép buộc lúc ấy, Vưu Dữu còn có mặt mũi nào mở miệng với cô? Phó Nhiễm tiễn cô đi ra ngoài.
"Chị, em dừng xe ở đường đối diện, chị đừng tiễn."
Thấy cô xoay người phải đi, Phó Nhiễm thở dài, tiến lên một bước, bàn tay đặt lên bả vai cô.
"Đừng lo lắng, đêm đó anh rể em nói là có ý đó thật, nhưng vẫn quan tâm đến Lý Sâm, sẽ không để cho hai đứa quá khổ sở. Dù sao có chút quan hệ cũng không thể xóa sạch."
Thấp thỏm trong lòng Vưu Dữu cuối cùng rơi xuống, mặc dù lúc nãy nơm nớp lo sợ không nói ra, rốt cuộc vẫn bị Phó Nhiễm nhìn thấu.
Tiễn Vưu Dữu về, Phó Nhiễm trở về vườn, ngẩng đầu lên thấy Minh Thành Hữu đứng ở trên ban công lầu hai.
Vưu Dữu đi vào Lý gia thì Lý Sâm còn chưa có trở về, bảo mẫu đang đồng loạt mang cơm tối lên bàn.
Lý Tắc Cần cùng bà Lý ngồi ở trước bàn ăn, thấy cô đi vào, bà Lý bắt đầu đặt câu hỏi. "Càm được sao rồi?"
Vưu Dữu đứng im tại chỗ không dám lộn xộn. "Sẽ không có chuyện gì, chị nói anh rể sẽ quan tâm chúng ta. . . . . ."
Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng còi xe, Lý Tắc Cần buông tờ báo trong tay xuống, có câu nói cũng có thể yên tâm.
Bà Lý chỉ vào chỗ ngồi đối diện. "Ngồi đi."
Lý Sâm cầm một bó hoa hồng lớn đi tới. Ánh mắt Lý Tắc Cần nhìn sang vợ, bà Lý vội vàng gắp lên một miếng cá tuyết thả vào bên trong bát của Vưu Dữu. "Mau ăn nhiều một chút, đến nhà chúng ta tới cũng không thấy có da có thịt, gầy như mảnh xương làm ta thấy đều đau lòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-682.html.]
Lý Sâm đem hoa đưa cho bảo mẫu, để cho bảo mẫu đưa lên lầu. Hắn ngồi vào bên cạnh Vưu Dữu, kéo tay của cô.
"Nhìn ba mẹ anh đối với em thật tốt, chúng ta phải mau chóng sinh đứa bé."
Vưu Dữu mất tự nhiên khẽ nhếch môi, ánh mắt bà Lý cũng nhìn hướng hai người đối diện tràn đầy thâm ý. Ăn cơm xong, Vưu Dữu cùng Lý Sâm lên lầu trước, Lý Tắc Cần để ly rượu xuống. "Nghe Sâm tử nói một chút, nó thật sự muốn kết hôn với Vưu Dữu?"
"Yên tâm đi." Bà Lý gắp thức ăn cho ông ta. "Đừng nói đứa bé, ngay cả quả trứng cô ta cũng không sinh được, phải nhanh chóng ngăn lại cái ý nghĩ này của Sâm tử, nếu không số tuổi nhiều lên, chắc chắn sẽ làm chậm trễ thời gian ôm cháu nội của chúng ta."
Nàng dâu của Lý gia bọn họ, tất nhiên không thể là loại người như Vưu Dữu.
Phó gia.
Ánh mặt trời bị mây đen che kín, thỉnh thoảng tạm thời trôi qua, mới vừa nãy trời còn sáng, lúc này lại âm u giống như có gì đó che kín ở đỉnh đầu.
Một hồi chuông điện thoại vang lên dồn d
Bảo mẫu ở gần đó nghe máy, ánh mắt ở nhìn xung quanh. "Má Trần, tìm bà."
Má Trần buông công việc trong tay lại, khó có thể tin đi tới. "Tìm tôi?"
"Đúng, điện thoại của bà."
Trong lòng má Trần tràn đầy nghi ngờ, bà cầm ống nghe lên để vào bên tai. "Alo, ai vậy?"
"Má Trần." Một giọng nữ truyền vào trong tai má Trần. "Bà mau tới đây một chuyến."
Má Trần không nghe rõ giọng nói của đối phương. "Cô là ai?"
"Tôi là Nhụy Nhụy mà, sao bà mau quên tôi như vậy?"
Đôi mắt má Trần trợn tròn, bị dọa không hề nhẹ, bàn tay chụm lại bên ống nói. “Cô, cô là Nhụy Nhụy?"
“Đúng vậy, bà mau cầm một vạn đồng tiền tới đây, bây giờ ngay cả chỗ ẩn náu tôi cũng không có."
Ánh mắt má Trần liếc qua tấm hình Phạm Nhàn treo bên trong phòng khách, thiếu chút nữa hồn bay phách lạc. "Tôi, chuyện này không liên quan đến tôi."
"Má Trần, bà muốn mặc kệ tôi? Được, dù sao tôi cũng không đường có lui, sẽ đem tình huống ngày đó nói hết ra, tôi ngồi tù bà cũng không có kết quả tốt hơn."
"Đừng." Má Trần nhanh chóng đổ đầy mồ hôi. "Tiểu thư, cô đừng như vậy."
"Bà mang tiền tới đây, ngay hôm nay."
"Được." Má Trần suy nghĩ một chút sau đó gật đầu. "Bây giờ cô đang ở đâu?
Đối phương nói ra một địa chỉ."Nhanh lên một chút!"