Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 680
Cập nhật lúc: 2025-05-13 03:10:21
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Động tác lau tóc của cô dừng lại, mắt nhìn thấy trong TV phát ra hình ảnh kia, cô bước nhanh tới, cầm điều khiển tắt TV.
Minh Thành Hữu đưa tay hướng tới cô.
Phó Nhiễm đưa điều khiển TV cho anh. “Anh không thấy Hãn Hãn đang ngủ bên cạnh sao?”
“Con ngủ say rồi.”
“Ngộ ngỡ con tỉnh dậy nhìn thấy thì làm thế nào?”
Minh Thành Hữu nằm xuống cạnh cô. “ Có phải hay không có con nên em không muốn ảnh hưởng tới con?”
“Đó là điều đương nhiên.”
Phó Nhiễm ngồi trên giường lau khô tóc, anh tắ đưa tay ra chuẩn bị kéo thắt lưng áo ngủ của cô. “Biết ra ngoài là sẽ bị cởi, em luôn thích làm điều thừa thãi.”
Phó Nhiễm giương tai lên để nghe động tĩnh bên giường nhỏ. “Anh nhẹ nhẹ một chút, đừng đánh thức Hãn Hãn.”
Minh Thành Hữu chui từ trong chăn ra, thanh âm đè nén. “Anh còn chưa bắt đầu đâu, em sẽ để cho anh làm nhẹ nhàng chứ?”
Phó Nhiễm cẩn thận cởi áo ngủ ra, hai tay anh sờ sờ vành tai cô, chăn mền trên giường bởi vì động tác cảu hai người mà rơi xuống đất, anh cắn vành tai cô, thỉnh thoảng lại dùng sức.
Hai người ôm hôn mãnh liệt, đây là ngày đầu tiên khi trở lại Y Vân thủ phủ, Minh Thành Hữu khó nén được kích động, toàn thân nóng nảy, bàn tay vuốt ve cô khẽ run rẩy, nâng cằm cô lên, gỡ tóc rối ra cho cô. Khó kìm lòng được, Minh Thành Hữu bóp nhẹ lên da thịt của cô, toàn thân anh căng thẳng.
Thân thể anh, nơi nào đó…
Càng thêm căng cứng, chờ sức phát động.
Minh Thành Hữu làm đủ mọi bước dạo đầu, không chờ đợi được, anh điều chỉnh tư thế, chuẩn bị tiến công.
“Oa oa oa ………”
Một hồi khóc vang dội đột nhiên đánh vỡ không khí mập mờ, đầu óc Minh Thành Hữu cứng lại, còn Phó Nhiễm phản ứng kịp thời, cô đẩy anh raf “Hãn Hãn muốn uống sữa rồi.”
“Cái gì?” Thanh âm của Minh Thành Hữu vang lên, trong đó có cả sụ kinh ngạc, tức giận khó có thể tin cùng thất bại ê chề. “ Nửa đêm mà còn b.ú sữa mẹ sao?”
Phó Nhiễm bật đèn lên, quả nhiên nhìn thấy con trai đang trợn tròn mắt, cô vội vàng khoác áo ngủ lên, Minh Thành Hữu ngồi bên giường, trong mắt tỏa ra dục vọng, ánh mắt cô lướt qua hạ thân của anh, thuận tay ném cái gối qua. “ Che đi, đừng có mà làm bậy
Minh Thành Hữu không động đậy, mặc cho cái gối đè lên bộ phận quan trọng của mình. Phó Nhiễm luống cuống tay chân, đem bình sữa nhét vào trong miệng con, con trai mấy lần đưa mắt nhìn Minh Thành Hữu chằm chằm.
Nắm ngón tay thon dài đưa lên, anh vuốt vuốt khuôn mặt điển trai của mình.
Có một số chuyện, nửa chừng bị cắt đứt, thật là muốn anh nghẹn chết. Ánh mắt anh nhìn xuyên qua khe hở, nhìn tới con trai.
Phó Nhiễm cúi đầu nhìn con trai, Minh Thành Hữu liền bước tới. “Em đi ngủ trước đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-680.html.]
Giọng điệu anh nóng nảy. “ Sao thế, sao con uống lâu thế?”
“Không biết, có nhiều lúc uống xong liền không chịu ngủ.”
Hãn Hãn dường như biết cha có chuyện gấp, uống đến hai phần ba bình sữa liền ngủ thiếp đi.
Phó Nhiễm đem con đặt xuống giường, Minh Thành Hữu bỏ cái gối ra, Phó Nhiễm đưa một tay lên môi. “ Nhẹ nhàng một chút, để cho con ngủ say rồi anh muốn thì cho anh ôm tới sáng.”
Minh Thành Hửu chỉ chính mình. “Lỡ con không chịu ngủ sao? Hay ôm trước rồi nói sau.”
Phó Nhiễm cầm gối ném vào đầu anh, anh nhẹ nhàng tránh được, đưa tay ôm cô lên. Phó Nhiễm không dám lớn tiếng. “Làm gì đó?”
“Chúng ta đi qua phòng khách.”
Minh Thành Hữu không dám làm việc này cùng phòng với Hãn Hãn, mới vừa rồi con khóc thất thanh, làm anh thật sợ hãi, chỉ sợ cảm xúc trỗi dậy liền bị làm hư.
Phó Nhiễm đá hai chân anh. “Anh mau mặc đồ ngủ vào.”
“Giờ này không ai lên đây đâu.” Minh Thành Hữu không thể chờ đợi, phòng khách ngay bên cạnh, anh ôm cô đẩy cửa đi vào. “Gian phòng kia cách âm không thể so với phòng ngủ được.”
“Đợi chút.” Phó Nhiễm mở miệng. “Lỡ chút nũa con khóc thì làm sao?”
Minh Thành Hữu một tay ném cô lên giường. “Không ai chọc con sẽ không khóc, em nên chú tâm vào anh này, đợi lát nữa em muốn khóc cũng không kịp đâu.”
Phó Nhiễm nở nụ cười, cả người anh mãnh liệt như dã thú, thật không thể ai cũng chống đỡ được. Cô nhớ mang máng là mình bị anh dày vò tới mệt lả, xin anh tha cho cô, anh vỗ vỗ eo cô rồi oán trách. “ Không phải em nói sẽ không phản ứng gì sao? Giờ sao lại như thế này?”
Phó Nhiễm nói. “Lát nữa còn vè phòng nữa, Hãn Hãn còn nằm một mình bên kia đấy.”
Nơi cổ truyền đến một trận đau nhói, tựa hồ như mới bị anh cắn qua.
Hôm sau tỉnh lại, Phó Nhiễm cảm thấy chói mắt, cô đưa tay lên che mắt, một lúc sau mới thích ứng được. Giường trẻ em bên cạnh trống không, cô đưa tay sang bên cạnh, người cũng đã không còn.
Phó Nhiễm chống người lên, mặc áo ngủ xong rồi nhìn xung quanh, không thấy một bóng người, kéo hai chân mềm nhũn rã rời bước đi hai bước, nghe được một trận âm thanh.
Cô men theo cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú, thấy anh đang ôm con ngồi trên ghế salon ở ban công.
Con trai vẫn còn đang mặc đồ ngủ, sau khi ngủ dậy tinh thần có vẻ tốt, Minh Thành Hữu đem con giơ cao trên đỉnh đầu. “Hãn Hãn, kêu ba ba đi nào.”
“Chi chi, xi xi.”
Minh Thành Hữu ôm con vào lòng, Phó Nhiễm dán mặt sát vào cửa sổ, sáng sớm, Y Vân thủ phủ có vẻ cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng, trong không khí truyền đến tiếng cười trong trẻo của trẻ con.
Phó Nhiễm vòng tay lại, Minh Thành Hữu ôm lấy con, nhìn thấy cô đứng cách đó không xa.
Hai người nhìn nhau cười, nếu như cuộc sống mãi mãi luôn bình yên như thế này, thật là hạnh phúc biết bao?