Khuôn mặt Vưu Dữu tràn đầy lo lắng. “ Chuyện thương trường em không hiểu lắm, trước đó cũng không biết ý tứ của anh rể như thế nào, chẳng lẽ MR đoạt lại hạng mục của
Lý Sâm kéo tay vợ. “Những thứ này không phải điều em cần quan tâm, đi, về nhà thôi.”
Từ trước tới giờ mặc dù không thích Phó Nhiễm, nhưng ban đầu Lý Sâm cũng không có ý ra tay, nhưng sau khi Thành Hữu ra đi, Lý Tắc Cần làm rối loạn MR, anh biết nhưng chẳng thèm ngăn cản.
Minh Thành Hữu nói đúng, khi anh còn sống, mọi người mới coi Phó Nhiễm là người thân.
Vưu Dữu theo sát bên cạnh Lý Sâm, nghĩ đến phải về lại cái nhà kia, nhìn không được mà e ngại, giống như đang bước vào đầm rồng hang hổ. Bây giờ xảy ra chuyện như thế này, cô cần phải cẩn thận hơn khi về nhà, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, tuổi trẻ đã bị tôi luyện, cô cần phải vững tin vào anh.
Tối nay Minh Thành Hữu uống hơi nhiều rượu, nhưng cũng khiến không ít người phải e sợ. Phó Nhiễm nhìn bộ dạng trò truyện vui vẻ của anh, khóe mắt châm chọc không thể nào lọt qua được sự quan sát của cô, cô thở dài một hơi, anh thủy chung luôn đứng ở trên cao, nghe một nhóm người nói chuyện khách sáo.
Minh Tranh đứng dậy muốn rời đi, Phó Nhiễm đứng dậy tiễn anh. Hai người một trước một sau bước ra khỏi cửa, Minh Tranh cầm chìa khóa xe trong tay. “Em mau vào trong đi.”
“Anh, lời em nói hôm nay là thực lòng, Hào Khôn và MR về sau nên hợp tác với nhau.”
Anh xoay người lại, môi mỏng nhấp nhẹ. “Có hợp tác đương nhiên là tốt rồi, nhưng dù sao cũng là công ty của hai nhà, sợ rằng sau này cạnh tranh sẽ không nhỏ đâu.”
Phó Nhiễm đi lại vào trong, thấy Minh Vanh đang an ủi Lý Vận Linh, thấy cô tới, liền đưa tay gọi cô lại. Phó Nhiễm ngồi vào bên cạnh Minh Thành Hữu. “Mẹ.”
Lý Vận Linh cầm túi xách lên. “Minh Vanh, đưa mẹ về nhà.”
Phó Nhiễm thấy thế, cũng không
Lúc Thành Hữu mang cô rời đi thì đã gần 10h tối, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô bước về bãi đậu xe, anh ngồi vào ghế lái, cô giật lấy chìa khóa trong tay anh. “Anh đã uống rượu thành ra thế này rồi mà còn định lái xe sao?”
Phó Nhiễm đỡ anh ra ghế lái phụ, giờ này là giờ cao điểm, người đi lại nhiều, lúc nãy anh đã uống khá nhiều rượu, cho nên cô trực tiếp lái xe. Cô vừa mới ngồi vào chỗ, anh liền đưa tay ôm cô đặt lên đùi, Phó Nhiễm gạt tay anh. “Buông em ra.”
Hô hấp của anh lúc này phun lên cổ của cô, hai tay chui vào trong áo cô, một tay đặt ở bộ n.g.ự.c đẫy đà của cô,một tay kia nhanh chóng cởi móc khóa áo lót của cô. Phó Nhiễm chỉ cảm thấy áo lót lỏng ra, sau đó một bàn tay lạnh như băng trực tiếp vạch áo cô ra, sau đó đặt lên n.g.ự.c cô.
Bên cạnh có một chiếc xe hơi màu đen chạy qua, bởi vì đang ở trong bãi đậu xe, cho nên tốc độ cũng không nhanh. Người lái xe dường như nhận ra anh, liền lui xe trở lại, kéo cửa sổ xuống, sau đó kêu to, Phó Nhiễm vội vàng quay lưng lại.
“Tam Thiếu.”
Hai tay Minh Thành Hữu vẫn ở trong áo cô, anh ôm chặt sống lưng của cô, đưa tay ra sau làm một vài động tác. “Sáng mai gặp lại, giờ về nhà đi.”
Xe lui tới không ít, người chào hỏi cũng không ít, Phó Nhiễm muốn xuống xe, nhưng anh lại ôm chặt cô không buông. Phó Nhiễm nhìn cửa xe, đẩy đẩy mấy cái mà anh vẫn không buông. “Ở đây toàn là người, anh muốn nổi điên thì về nhà mà nổi điên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-678.html.]
Tay anh ôm chặt cô vào trong ngực. “Phó Nhiễm, anh rất vui.”
Trong lòng đang căng thẳng, nghe được lời nói của anh liền mềm xuống. “Anh vui thì vui, nhưng cũng không nên uống nhiều rượu như vậy.”
“Thời điểm bọn họ khi dễ em anh không thể nhìn thấy, Phó Nhiễm, sau này anh sẽ đòi lại tất cả cho em. Bình thường bọn họ khi dễ em, muốn em uống một ly rượu, anh liền bắt họ uống một chai, bọn họ bắt em phải cười, anh liền bắt khóc, à, không…” Giọng nói của anh bỗng trở nên lạnh lùng. “ Anh sẽ để cho họ dở khó dở cười.”
Phó Nhiễm đưa tay đặt nhẹ lân vai anh. “Thành Hữu, em nghĩ anh nên rộng lượng một tý.”
“Không được.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, hơi thở tinh khiết mang theo mùi rượu phả ra ngoài, hô hấp dồn dập, anh hôn lên đôi môi cô, cô cố ý tránh ra. “Chúng ta về nhà thôi.”
“Bây giờ anh muốn em.” Giọng nói của anh có chút khàn khàn.
Đều nói khi uống rượu vào có thể làm dục vọng phát tác, quả nhiên không sai.
Phó Nhiễm đưa tay hướng cửa xe. “Anh say rồi, nơi này là bãi đậu xe đó.”
Lúc này lại có một chiếc xe chạy qua, cô vội vàng né tránh. “Anh nghĩ anh là diễn viên chính trong AV sao?”
*AV: là phim người lớn, phim H
Minh Thành Hữu kéo tay cô, cắn ngón tay cô. “Em đã xem qua phim AV?”
“Không có.” Phó Nhiễm vội vàng phủ nhận.
Minh Thành Hữu nheo mắt, rõ ràng không tin… Anh vùi đầu trên cổ cô, mè nheo.
“Tối nay chúng ta về nhà xem phim AV nha.”
“Anh thật là ghê tởm.”
Minh Thành Hữu cười nham hiểm. “Sao lại ghê tởm? Cái này gọi là học tập lẫn nhau.”
Phó Nhiễm đưa hai tay véo má anh. “Anh cần phải học tập
Nụ cười của anh lan tận vào trong đáy mắt, anh cười to, Phó Nhiễm có thể thấy được lồng n.g.ự.c của anh đang phập phồng. “Cám ơn đã khen anh.”
Phó Nhiễm cắn chặt môt, không nói lời nào, định mở cửa xe bước xuống.
Anh vội đưa tay ôm chặt cô. “Hay chúng ta thử làm trên xe một chút.”