Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 674

Cập nhật lúc: 2025-05-12 10:15:59
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong mắt anh khôi phục lại sự lạnh lùng. “Mẹ, ý của mẹ là gì?”

 

“Không phải nó có người khác sao? Tin tức trên tivi không phải là tin giả đâu, Thành Hữu, con dừng quá tin tưởng vào Phó Nhiễm.”

 

Minh Thành Hữu gạt tay Lý Vận Linh ra, anh thế nào lại quên mất, những người vừa rồi muốn áp bức Phó Nhiễm kia, Lý Vận Linh là người đứng đầu.

 

Thấy anh không nói lời nào, Lý Vận Linh cho rằng anh đang suy nghĩ, liền nói tiếp. “Cô ta vốn có rất nhiều cơ hội để nói cho mẹ biết, nhưng lại cố tình che giấu, Thành Hữu, đến tột cùng cô ta có âm mưu gì, chắc con chưa biết được đâu.”

 

Anh đưa mắt nhìn Lý Vận Linh chằm chằm, đầu tóc bà có vẻ rối loạn. Lý Vận Linh thấy cả người anh thoáng chốc lạnh đi, thể hiện sự lạnh nhạt và xa cách, sau đó anh rút tay lại, đứng lên nói. “Mẹ nghỉ ngơi đi, tối nay ở Thanh Phong Nhã Uyển, con đã đặt mấy bàn tiệc rồi.”

 

“Mẹ không mệt, Thành Hữu, để mẹ nhìn con cho thạt kỹ nào.” Lý Vận Linh muốn kéo cánh tay của anh lại. “Hiện tại mẹ rất vui, mẹ muốn nói chuyện với con.”

 

Minh Thành Hữu lặng yên không một tiếng động, tranh khỏi cánh tay của bà, anh nhấc chân bước ra ngoài. “Con ra ngoài với Phó Nhiễm.”

 

Vừa dứt lời, anh kéo cửa bước ra ngoài, trong ánh mắt bà không che giấu được một sự thất vọng, cánh tay dừng lại giữa không trung

 

Phó Nhiễm đứng trên hành lang cách đó không xa, với khoảng cách này, vừa vặn không nghe được tiếng nói chuyện từ trong phòng của Lý Vận Linh. Cô mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, hai tay cô bỏ vào trong túi áo, đang cúi thấp đầu, mũi chân đang đá đá góc tường.

 

Minh Thành Hữu đi tới sau lưng cô, nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng bỗng nở ra nụ cười, hai tay ôm lấy cổ anh.

 

Bây giờ là thời điểm thuộc về anh và cô.

 

Anh nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô, khí thế lạnh lẽo vừa rồi của anh chợt tan biến mất, chỉ trong chốc lát anh trở nên rất ôn hòa. Nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi với Lý Vận Linh, trong lòng khó chịu, anh đưa tay vuốt ve đôi gò má của cô, cô vội tránh né. “Làm gì đó?”

 

Anh véo mấy cái, cũng không trả lời câu hỏi của cô, đưa tay vỗ nhẹ ở thắt lưng của cô. “ Quấn lên nào?”

 

Phó Nhiễm hoài nghi lỗ tai mình đang nghe nhầm, cô hỏi lại. “Anh nói cái gì?”

 

“Không phải em rất thích dùng chân quấn lấy eo của anh sao?”

 

“Anh thật không biết xấu hổ.” Cô đưa mắt nhìn xung quanh, thật may mắn không có ai.

 

Minh Thành Hữu thừa dịp cô không chuẩn bị, ôm eo nâng cô lên, Phó Nhiễm ôm chặt anh hơn, anh ôm cô vào trong ngực, anh suy nghĩ, hiện tại, anh đã có sức lực ôm lấy vợ yêu vào trong lòng, Phó Nhiễm kề sát mặt vào cổ anh, cô nghĩ lại lúc anh bị bệnh, muốn ôm cô đó cũng là một mong muốn xa vời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-674.html.]

Minh Thành Hữu đưa chân đá của phòng ngủ ra, cách bài trí trong phòng đều không thay đổi gì nhiều lắm, vẫn duy trì hiện trạng trước kia. Bên cạnh chiếc giường King – size là chiếc giường nhỏ của trẻ em, Hãn Hãn đang ngủ say, Minh Thành Hữu đặt cô lên giường, anh ngồi bên cạnh nép giường, đặt tay lên giường nhỏ của con, Phó Nhiễm nhổm người dậy. “Con vừa mới uống sữa, để cho con ngủ, đừng

 

Minh Thành Hữu cũng khong quay đầu lại. “Là b.ú sữa của em sao?”

 

Phó Nhiễm giơ chân đá vào người anh. “Em đã cai sữa cho con rồi, chẳng lẽ anh không biết?”

 

Anh cười cười, nắm lấy chân cô, thuận thế dùng sức một cái, đem cô kéo đến bên cạnh anh, ngón tay gõ gõ nhẹ lên giường con trai. “Ngủ đi ngủ đi, ngủ tại nhà mình là tốt nhất.”

 

Phó Nhiễm tập trung tại đôi tay của anh, để tay anh vào lòng bàn tay cô. Anh thấy Hãn Hãn đã ngủ say, liền đem cô ấp xuống giường.

 

Cô đưa hai tay chống đỡ n.g.ự.c anh, nói. “Buổi tối sẽ có rất nhiều người sao?”

 

“Ừ, rất nhiều.”

 

Phó Nhiễm gác tay ra sau ót. “Vậy em về nhà gọi cha tới nha.”

 

Minh Thành Hữu nằm bên cạnh cô, ánh mắt lấp lánh có hồn, nhìn trần nhà chằm chằm. “Không cần, về phía cha thì hôm nào chúng ta tự mình tới.”

 

Phó Nhiễm nghe vậy, mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu một cái.

 

Lúc Minh Tranh nhận được điện thoại của Phó Nhiễm thì anh đang ở trong phòng làm việc của La Văn Anh nhìn cô uống thuốc, thấy sắc mặt cô nhăn nhó vì phải uống thuốc.

 

“Chuyện gì vậy?”

 

Minh Tranh cúp điện thoại, đưa tay chống lên trán, La Văn Anh vừa nhìn thấy điện thoại của Phó Nhiễm, anh không nói, cô cũng không hỏi gì nhiều.

 

Khuôn mặt Minh Tranh hiện lên sự khó có thể tin, anh đặt điện thoại lên bàn, ánh mắt thâm thúy nhìn La Văn Anh, một hồi lâu sau mới nghe được giọng nói trống rỗng của anh, giọng nói khẩn trương và khàn khàn. “Thành Hữu đã trở lại

 

Vị đắng của thuốc trong miệng chưa kịp tan đi, cô vội vàng cầm ly nước lên uống vài ngụm. “Anh nói cái gì?”

 

Minh Tranh không nói gì, anh thật sự cũng cảm thấy khó có thể tin được chuyện này.

 

La Văn Anh cầm điện thoại hét lên. “Minh Thành Hữu trở lại?”

 

Thân thể cao lớn của Minh Tranh ngồi xuống ghế. “Phó Nhiễm nói như thế, còn mời anh tối nay tới Thanh Phong Nhã Uyển, nói là sẽ trình bày rõ ràng với mọi người.”

Loading...