Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 673

Cập nhật lúc: 2025-05-12 10:15:47
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Tắc Cần á khẩu không nói được lời nào, Minh Thành Hữu nhìn người giúp việc bưng lên cho anh một ly trà nóng, anh đưa tay cầm lấy, đầu ngón tay gảy nhẹ mép ly trà. “Các người không tin Phó Nhiễm tức là cũng không tin cháu, đồng thời, lời nói của cô ấy cũng chính là nói nói của cháu.”

 

Bác sĩ bước xuống lầu, nói với anh Lý Vận Linh không có gì đáng ngại, chỉ là do quá xúc động, thần thể nhất thời không chịu được nên mới ngất xỉu.

 

Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn ngồi bên giường, Lý Vận Linh vừa mới tỉnh lại, đưa mắt ra nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, sau đó thu hồi tầm mắt, lúc này bà mới xác định được mình đang ở Y Vân thủ phủ. “Tiểu Nhiễm?”

 

Phó Nhiễm đặt con trai vào trong chiếc giường trẻ em. Lý Vận Linh nhìn xung quanh căn phòng, nhưng không thấy bóng dáng của Minh Thành Hữu, bà vội hỏi “Không phải mẹ nằm mơ chứ?”

 

Phó Nhiễm ngồi vào bên cạnh giường, lắc lắc đầu. Tâm tình bà kích động, nói vội vàng. “Thành Hữu, Thành Hữu không chết?

 

Mặc dù trong lòng cô còn oán trách, nhưng nhìn Lý vận Linh lúc này, tình cảm mãnh liệt của bà dành do Minh Thành Hữu, dù rằng phương thức yêu thương của bà có hơi sai lầm.

 

“Vâng, Thành Hữu đã trở lại.”

 

“Nó, nó đang ở đâu?” Lý Vận Linh lo lắng ngồi dậy, muốn rút dây truyền dịch trên tay ra.

 

“Anh ấy ở dưới phòng khách, mọi người đều ở dưới đó.” Phó Nhiễm vội vàng đưa tay ngăn lại động tác của Lý Vận Linh.

 

Lý Vận Linh nhìn về phía Phó Nhiễm. “Có phải con đã biết trước rồi không?”

 

Phó Nhiễm cũng không có ý định lừa gạt bà. “Vâng.”

 

“Con…” Lý Vận Linh giơ tay phải lên cao, bà nghĩ tới Thành Hữu đang ở dưới lầu, vội dừng lại động tác. “Tại sao hai đứa lại gạt mẹ, rốt cuộc hai đứa muốn gì?”

 

“Mẹ, chủ yếu là anh ấy, trong lúc dưỡng bệnh, trái tim anh ấy có phản ứng bài xích không tốt, sau đó anh ấy lo lắng có người nhân cơ hội anh đang bệnh mà gây bất lợi cho anh, nên anh ấy không muốn nói với ai chuyện này.”

 

Phó Nhiễm đưa tay lấy cái gối đặt ra sau lưng Lý Vận Linh, để cho bà dựa vào.

 

Lý Vận Linh đưa mắt nhìn chăm chú bức tường đối diện, bà nói. “Con xuống kêu Thành Hữu lên đây.”

 

Trong phòng khách, các trưởng bối Minh gia đang hỏi chuyện của Minh Thành Hữu, hỏi đã xong nên họ chuẩn bị đứng dậy rời đi, anh thấy vậy liền nói. “Tối nay cháu mở tiệc, mọi người nhớ nhải đến. Cậu, cậu cũng có thể đến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-673.html.]

 

Phó Nhiễm bước ra khỏi phòng, nghe được tiếng bước chân từ dưới lầu truyền tới, c đứng ở khúc quanh cầu thang, Minh Thành Hữu quay đầu lại liền thấy cô.

 

Anh đưa tay ngoắc ngoắc, ý bảo cô xuống lầu.

 

Phó Nhiễm bước về phía anh. “Còn phải mở tiệc nữa sao?”

 

Minh Thành Hữu đưa tay chống lên ghế, cổ khẽ chuyển động, híp mắt lại. “Tại sao lại không mở tiệc? Có câu nói rằng ăn không được thì phải ói ra, khi dễ người của anh, anh muốn cho bọn họ ói ra mật xanh mật vàng luôn.”

 

Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm bước lên lầu, Lý Vận Linh nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn, sau đó nói. “Tiểu Nhiễm, con ra ngoài trước đi, mẹ muốn nói chuyện với Thành Hữu một chút.”

 

“Được.”

 

Cửa phòng khép lại, Minh Thành Hữu đi tới, anh trực tiếp ngồi lên mép giường, ngồi bên cạnh bà. “Mẹ.”

 

Lý Vận Linh không chờ đợi được, bà đưa hai tay ra sờ mặt anh, chiếc nhẫn lạnh băng quét qua gò má anh, hai mắt bà tràn đầy kích động. “Thành Hữu, thật sự là con sao?”

 

Anh kéo tay bà xuống, nói. “ Mẹ còn đang truyền nước, chớ có lộn xộn.”

 

Bà đưa tay hướng tới n.g.ự.c anh hỏi. “Đã tốt lên rồi sao, con không sao chứ?”

 

“Không phải con trai mẹ đang khỏe mạnh và ngồi trước mặt mẹ sao?”

 

Lý Vận Linh mừng rỡ, trong lòng dấy lên đủ loại cảm xúc. “Tốt, tốt, con trai của ta đã trở lại, đã thật sự trở lại rồi, tốt, tốt quá.”

 

Minh Thành Hữu nhìn bà đang gục đầu xuống, trên mái tóc bà đã điểm vài sợi bạc.

 

Bà dựa lên vai anh, nói. “Thành Hữu, con thật ác độc, con và Phó Nhiễm sao lại nhẫn tâm với ta như vậy, mẹ biết nỗi khổ của con. Nhưng sao con lại gạt mẹ như thế?”

 

“Mẹ, lúc ấy con nghĩ, nếu thật sự con không sống được nữa, người đau lòng nhất không phải là mẹ sao?”

 

Lý Vận Linh đưa đôi mắt đỏ bừng lên nhìn anh, sau đó quét qua cửa, bà dừng một chút rồi hỏi. “ Thành Hữu. con nói thật cho mẹ biết, có một vài hôm Phó Nhiễm không có ở nhà vào ban đêm, có phải lúc đó nó ở cùng với con không?”

Loading...