Hàn Tuyển ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô đã đi tới bên cửa sổ, cô nhớ đến lời nói hôm qua của anh. Quả nhiên, không tới phút cuối cùng, ai cũng không thể biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Ánh mặt trời ấm áp phả vào trên mặt, làm cho cô cảm thấy ấm áp.
Phó Nhiễm đưa tay dán chặt lên cửa sổ, giọng nói dứt khoát mà tỉnh táo. “Hai người nhìn một chút, hôm nay hóa ra mặt trời mọc ở phía Tây.”
Thư ký Nghê buồn cười, Hàn Tuyển sắc mặt đen thui, Phó Nhiễm trở lại bàn làm việc, đưa tay chống lên mép bàn, nói. “Tôi có cần thiết phải rút lui không?”
Hai người nhìn nhau im bặt, cô đóng máy tính lại, bước ra khỏi phòng.
Hàn Tuyển cùng thư ký Nghê cũng đi theo, Phó Nhiễm đi rất chậm, đợi cho Hàn Tuyển đi đến bên cạnh, cô mới nhỏ giọng nói. “Có thể tra ra người đó là ai không?”
“Bình thường, người ta sẽ làm việc một cách bí ẩn, dù biết một ít tin tức cũng có thể là tin tức giả.”
Phó Nhiễm gật đầu một cái. “Hai người theo tôi vào phòng làm việc.”
Hôm sau, Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia tới bệnh viện để lấy kết quả xét nghiệm. Đi xét nghiệm cần tìm bác sĩ cùng bệnh viện quen thuộc và uy tín, kết quả xét nghiệm được cất kỹ trong phòng làm việc, bác sĩ mở khóa lấy ra ngoài, trên hành lang đụng phải một bệnh nhân, người đó lại liên tục nói xin lỗi, lại đem tập giấy nhặt lên rồi đưa lại cho bác sĩ.
Trong lòng Lý Vận Linh nóng như lửa đốt, thật vất vả mới đợi được bác sĩ quay trở lại.d “Như thế nào rồi?”
“Đây là tư liệu cá nhân, mời bà xem.” Bác sĩ nói xong, đưa tờ kết quả cho bà.
Lý Vận Linh luống cuống tay chân nhanh chóng quét nhanh đọc một lượt, cuối cùng nhìn vào một hàng chữ kết luận nhỏ, bà nặng nề thở ra một hơi “Thật tốt quá, thật may Hãn hãn là con của Thành Hữu.”
Sắc mặt bác sĩ vô hồn bỗng chốc cứng đờ lại, ông nhận lấy tờ kết quả trong tay Lý Vận Linh, quả nhiên, phía trên còn ghi rõ Hãn Hãn có mối quan hệ với Triệu Lan.
Nhưng, kết quả giám định không phải như thế này.
Lý Vận Linh vui mừng ra mặt, cầm lại tờ xét nghiệm, nắm lấy tay bác sĩ. Bác sĩ lúng túng, rồi lại cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng đành phải tươi cười mà nói. “Chúc mừng, chúc mừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-663.html.]
Ra khỏi bệnh viện, tâm tình Lý Vận Linh rất tốt, Tiêu quản gia mở miệng cười. “Phu nhân, bà xem, tôi đã nói tiểu thiếu gia nhất định là con trai của Tam thiếu.”
“Không phải tôi đề phòng bất trắc sao? Hiện tại đã biết Hãn Hãn là cháu nội của tôi, tôi thật an tâm.”
Tiêu quản gia cũng lấy lại tinh thần, nói. “Hôm nay toàn là chuyện tốt, Nhị thiếu cũng nói MR cũng giải được mối nguy cơ, cuối cùng phu nhân cũng có thể an tâm rồi nha.”
Sắc mặt Lý Vận Linh hơi thay đổi, đang bừng sang bỗng dưng tối đen. “Chuyện rắc rối của MR được giải quyết cần một lượng tiền lớn, tôi càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, Phó Nhiễm làm gì có tiền mà huy động vốn?”
Tiêu quản gia không hiểu những thứ này, liền nói. “Có thể là tiền do Tam thiếu lưu lại?”
Một câu nói làm Lý Vận Linh sực tỉnh, ánh mắt bà đột nhiên trợn tròn lên “Trước kia không phải Thành Hữu bị bắt cóc rồi tống tiền tới 10 tỷ sao?” Ánh mắt bà híp lại, Tiêu quản gia thì không giấu được sự kinh ngạc. “Phu nhân, ý của bà là???”
“Nếu không, Phó Nhiễm làm sao có thể qua nổi cửa ải này?” Lý Vận Linh đưa mắt nhìn gương chiếu hậu. “Cô ta càng ngày càng làm những chuyện ngoài dự tính của tôi, không được, Hãn Hãn không thể ở bên cạnh Phó Nhiễm được.”
Tiêu quản gia nhìn thấy sắc mặt bà tối đen, suy nghĩ của bà không bao giờ buông tha cho Hãn Hãn, hôm nay xác nhận Hãn Hãn là con trai của Thành Hữu, bà liền không thể buông tha được nữa.
Sau khi Triệu Lan rời khỏi Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm đều sắp xếp phần lớn thời gian ở nhà với con, gần tới ngày tiêm phòng, cô và chị Nguyệt một trước một sau đi ra khỏi nhà.
Bên ngoài, trời xanh mây trắng, Phó Nhiễm dỗ dỗ con trai, trong lúc vô tình nhìn thấy trong gương chiếu hậu có một chiếc xe đang bám theo đằng sau. Vốn chiếc xe chạy đằng sau cũng là chuyện bình thường, nhưng đề phòng ngộ nhỡ, Phó Nhiễm bảo tài xế chạy chậm lại, mà đối phương cũng không có ý vượt lên, cô không thể không cẩn thận được.
“Thiếu phu nhân, trước mặt không xa chính là bệnh viện.”
Phó Nhiễm ôm chặt con trai, nói. “Không đi đường này nữa, đi đường cao tốc đi, thà đi xa nhưng mà an toàn.”
Ít nhất, trên đường có nhiều xe qua lại, có thể tránh được nguy hiểm.
“Vâng.” Tài xế nghe lệnh mà chạy.
Xe phía sau vẫn bám theo sát nút, Phó Nhiễm nhìn kỹ liền phát hiện không chỉ có một chiếc. Hãn Hãn nằm trong lòng cô tựa hồ cảm nhận được điều gì bất an mà quẫy đạp.