Thành Hữu, Minh Thành Hữu! Đột nhiên Phó Nhiễm thức tỉnh, lúc này mới cô phát hiện ra là cô đang ngồi ở trên máy bay đi đến California.
Giọng nói vẫn như còn vang vọng bên tai, đầu đau như muốn nứt tung ra, Lý Vận Linh không chịu nổi kích động này té xỉu ngay tại chỗ, Minh Vanh nói muốn mang Minh Thành Hữu trở về, nhưng Phó Nhiễm nói cô muốn tới đó.
Người đàn ông của cô, côự mình đón anh trở lại.
Vất vả mệt mỏi đi tới California, lúc Phó Nhiễm đi đến bệnh viện thì Minh Vanh vẫn đang ở đây, cô gần như là chạy tới bên cạnh anh.
"Thành Hữu đâu?"
"Tôi nhờ người giúp, mới giữ nó lại ở bên trong phòng bệnh đến bây giờ được, Phó Nhiễm, cô không nên vào đi đó, tôi sẽ lo hậu sự cho nó."
Minh Vanh nói ra hai chữ hậu sự làm đột nhiên Phó Nhiễm trợn tròn mắt, giọng nói của cô khẽ run.
"Anh ấy đang ở đâu, đưa tôi tới gặp anh ấy."
Minh Vanh đưa Phó Nhiễm tới trước một phòng bệnh.
Cô sinh con còn chưa hết tháng ở cữ nên bây giờ cơ thể vẫn yếu ớt, Phó Nhiễm mở cửa phòng đi vào, bên trong phòng bệnh lớn như vậy, trong mắt cô cũng chỉ có một chiếc giường.
Minh Vanh muốn đi vào cùng, Phó Nhiễm giơ mu bàn tay lên lau nước mắt.
"Để cho tôi nói chuyện một mình với anh ấy có được không?"
Người đàn ông nghe vậy, bước chân bỗng dừng lại.
"Vậy tôi chờ cô ở bên ngoài."
Phó Nhiễm đóng lại cửa phòng, cô dựa phần lưng vào cánh cửa, đôi chân cứng ngắc không bước đi nổi, người đàn ông trên giường bị vải trắng che mặt, Phó Nhiễm cắn chặt khóe môi, trong hốc mắt vẫn có chất lỏng ấm áp chảy xuống.
Cô bước tới bên cửa sổ, đem cánh cửa sổ đang khép chặt mở ra.
"Thành Hữu, nơi này quá kín không có không khí lưu thông cũng không tốt, anh có muốn về nhà
Thỉnh thoảng Minh Vanh lại đứng dậy, xuyên qua lớp cửa kính có thể nhìn thấy hình ảnh bên trong.
Phó Nhiễm nằm ở bên giường, tiếng khóc thê lương truyền ra ngoài, làm cho người ta rất đau lòng.
Cô cùng Minh Thành Hữu vẫn phải đi tới bước này, sống hay chết, thì ra cũng chỉ là cách một lớp vải trắng mà thôi.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Minh Vanh mở cửa.
"Phó Nhiễm, cô vẫn còn đang ở cữ nên chú ý tới sức khỏe của mình, chúng ta đưa Thành Hữu về thôi."
Phó Nhiễm nắm chặt bả vai người đàn ông nằm trên giường bệnh, vải trắng chỗ cô áp đầu lên bị nước mắt thấm ướt một mảng lớn.
Cô đi theo Minh Vanh đi tới hành lang, Minh Vanh đưa tay vỗ vỗ trên vai Phó Nhiễm.
"Cô nên đi về trước đi."
Đôi tay Phó Nhiễm che mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-616.html.]
"Anh ấy vốn là gầy, sắc mặt bây giờ trông càng khó coi."
Minh Vanh không nói gì, lúc Minh Thành Hữu bị tuyên bố tử vong, bác sĩ cũng đã nói anh ta đi vào xác nhận, tất nhiên là anh ta sẽ không nhìn lầm, rời đi như vậy, mang theo tiếc nuối cùng quyến luyến sâu đậm, nhất định là c.h.ế.t không nhắm mắt.
Phó Nhiễm ngồi ở trên ghế, khom lưng xuống, đôi tay đặt lên trên đầu gối, tự cuộn tròn mình lại.
Minh Vanh ngồi xuống bên cạnh cô.
"Tôi sẽ thu xếp ngay lập tức, đưa Thành Hữu về Nghênh An."
Phó Nhiễm đứng dậy
"Tôi không muốn anh ấy phải mệt mỏi thêm nữa, cứ để cho anh ấy an tâm mà ra đi, sau khi trở về mẹ thấy được chỉ càng thêm khó chịu, ngộ nhỡ đến lúc đó lại bị truyền thông phát hiện, chắc chắn sẽ không được sống yên ổn, hay là cứ hỏa táng tại đây sau đó mới đưa về."
Minh Vanh nghe vậy, nếu đây là ý của Phó Nhiễm, liền gật đầu.
Lúc cầm hũ tro cốt trong tay, ngón tay Phó Nhiễm không khỏi vuốt ve hoa văn trên chiếc hộp, dưới bầu trời đầy mưa phùn, mu bàn tay cùng gương mặt cũng bị nhòe bởi nước mắt.
Sau khi con người ta c.h.ế.t đi, thì ra để lại cũng chỉ là những thứ này.
Phó Nhiễm cùng Minh Vanh mang theo hũ tro cốt trở lại Minh gia, Tiêu quản gia cài bông hoa màu trắng trên đầu, mới đi vào liền nghe thấy tiếng khóc của đứa bé.
Tiêu quản gia chú ý tới chiếc hộp trong n.g.ự.c Phó Nhiễm, bà lau nước mắt, giọng nói khẽ nghẹn ngào.
"Hai ngày nay tiểu thiếu gia cứ khóc mãi."
Phó Nhiễm ngẩng đầu, thấy một bóng người lảo đảo đi ra ngoài.
Lý Vận Linh mặc một bộ đồ màu đen, bước chân lảo đảo, Minh Vanh vội vàng tiến lên đỡ bà.
"Thành Hữu đâu rồi, Thành Hữu ở đâu?"
Bà đưa mắt nhìn lại, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hũ tro cốt trong tay Phó Nhiễm.
"Mẹ, Thành Hữu ở đây."
Đôi mắt Lý Vận Linh bỗng nhiên trợn tròn, bà bước nhanh lên phía trước.
"Ai cho cô đem nó hỏa táng? Ta còn không thấy mặt nó một lần cuối, cô cố ý có phải không?"
Một cái tát mạnh mẽ rơi trên gương mặt Phó Nhiễm.
Hằn lên dấu năm ngón tay nhìn thấy mà ghê.
Minh Vanh vội vàng kéo tay của bà.
"Mẹ, mang về thì có ích lợi gì? Mẹ nhìn thì không phải trong lòng càng khó chịu hơn sao? Thành Hữu đã đi rồi, mẹ đừng như vậy!"
"Hai người đều cũng gạt ta!"
Đột nhiên Lý Vận Linh ra sức đẩy Minh Vanh ra, ngón tay chỉ hướng hai người.
"Các người đang làm trò quỷ có phải không, Phó Nhiễm, đừng cho là ta không biết cô đang có ý định gì!"