Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 603
Cập nhật lúc: 2025-05-03 07:25:23
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm bóng dáng chơi đùa vui vẻ của Dập Dập, không quay đầu lại, anh nói: “ Lần trở lại này của cô, bao gồm cả việc mang theo Dập Dập tiến vào Y Vân thủ phủ, là ý của cô sao?”
Thẩm Ninh không chút do dự, gật đầu: “Đúng.”
Lúc này, anh mới đưa mắt nhìn Thẩm Ninh, nhận thấy cô dường như không cố ý giấu diếm điều gì. Dập Dập chơi mệt liền chạy tới bên cạnh mẹ, hai tay ép lên chân cô, thân thể nhỏ bé làm nũng trong lòng mẹ.
Thẩm Ninh ôm con vào trong lòng.
“Dập Dập, nói tạm biệt với chú, với dì đi con.”
“Chú, dì, hẹn gặp lại.”
“Phó Nhiễm, lần này cảm ơn cô.”
Thẩm Ninh ôm con đứng lên, nói tiếp: “Tôi nợ cô một ân tình, hy vọng sẽ có ngày báo đáp cho cô.”
Tiêu quản gia bước tới, tiễn hai mẹ con ra cửa.
Phó Nhiễm đưa mắt nhìn mẹ con họ rời đi, sau đó quay sang nhìn anh, nói: “Trước kia, tình nhân bên ngoài của anh không chỉ có mỗi một mình Thẩm Ninh chứ?”
Minh Thành Hữu sờ sờ mũi, tiến lên ôm lấy cô.
“Lúc đó, coi trọng cô ấy chỉ vì cô ấy là người đơn giản.”
“Chớ có đánh trống lảng.”
“Ừ, chỉ có một, anh đảm bảo.”
Minh Thành Hữu gối đầu lên vai cô.
“Có một người là đủ c.h.ế.t rồi, chỉ là giang sơn dễ đổi, trong lòng Thẩm Ninh chỉ cần nhìn một cái là thấu hiểu được, chỉ sợ những thứ sâu xa bên trong mới làm người ta đau đầu.”
Phó Nhiễm dường như không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Nghĩ đến mẹ đang nằm trong phòng bệnh, tâm trạng lại nặng nề.
Minh Thánh Hữu đưa tay xoa bụng cô.
“Chuyện của Thẩm Ninh cũng đã nhắc nhở anh, chờ cho em sinh con xong anh sẽ an bài, sẽ không để cho người nào tới gần hai mẹ con em.”
Ăn tối xong, hai người lên lầu tắm rửa, mặc áo ngủ mềm mại vùi trên giường lớn, Phó Nhiễm ngồi giữa hai chân Minh Thành Hữu, trong tay đang cầm từ điển.
“Triết, Minh Triết, thật có ý tứ.”
Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, hỏi ý kiến của anh. Mắt anh mang theo một chút bất đắc dĩ.
“Anh đã giữ mình rồi, em còn muốn con trai của em cả đời làm hòa thượng sao?”
“Phì…” Phó Nhiễm nhịn không được, lấy cuốn từ điển đập lên cánh tay anh.
“Chớ có mà xuyên tạc từ ngữ.”
“Ý kiến của anh đúng mà.”
“Minh Huy? Hiểu? Minh Kiệt?”
Minh Thành Hữu chê cười: “Danh tiết? Phó Nhiễm, về sau khi con đi học không phải là cái tên này sẽ phiền toái đến con sao, đến lúc đó em nói với con là tên này do em đặt đấy, không phải anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-603.html.]
Phó Nhiễm đóng sách lại. “Khi con sinh ra mà không có một cái tên hay, tất cả là tại anh đó.”
“Anh muốn làm điều tốt nhất cho con, vả lại bây giờ còn chưa tới ngày sinh mà, từ từ suy nghĩ.”
Phó Nhiễm kéo chăn đắp bụng cô lại, nói.
“Em cảm giác con sẽ ra đời trước thời gian đã dự đoán, mấy ngày nay xảy ra nhiều việc quá, em cảm thấy mệt mỏi trong người.”
“Vậy sao?”
Minh Thành Hữu đưa tay cầm lấy quyển từ điển bỏ trên tủ đầu giường, nói tiếp.
“Nếu cảm thấy có gì không thoải mái thì báo anh biết.”
Sau lưng cô là lồng ngực, trái tim anh đập đều đặn, truyền vào trong tim cô, cô chợt nói: “Anh cũng vậy, có gì không thoải mái thì phải nói với em đó.”
Phó Nhiễm thấy anh gật đầu.
Sáng sớm, ăm điểm tâm xong, hai người đến bệnh viện.
Phó Tụng Đình đã không còn trong phòng nữa, bảo hai vệ sĩ đứng canh trước cửa phòng bệnh.
Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, cố hết sức nghĩ muốn lật người cho mẹ, nhưng bụng cô to lại khá bất tiện.
Vệ sĩ thấy thế, tiến lên làm giùm cô, nửa năm trôi qua, Phạm Nhàn nằm trên giường, thân thể gầy gò, Phó Nhiễm mang mẹ vào phòng tắm nước nóng, Minh Thành Hữu kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào mắt, làm cho người ta muốn né tránh.
Phó Nhiễm lấy cây lược gỗ trong túi xách ra, tóc của mẹ đã cắt ngắn, nhưng chất tóc vẫn tốt, vẫn đen bóng.
Minh Thành Hữu bước lại giường, thấy cô đang cẩn thận chải tóc cho mẹ.
“Mẹ, khi con còn bé, mẹ đã không thắt sam cho con, trong hẻm cũng có một cô bé tết tóc thành hai b.í.m nhỏ, còn có hoa trên đầu, chỉ có con là cắt tóc con trai, sau khi mẹ tỉnh lại, đừng quên tặng con kẹp tóc nha, hiện tại nếu con tết tóc, đi ra ngoài khẳng định sẽ bị người ta cười nhạo phải không?”
Minh Thành Hữu đứng bên cạnh, nhìn cô chải đầu cho mẹ, lại dùng khăn nóng lau mặt cho mẹ, anh nghẹn ngào nơi cổ họng, vẻ mặt cứng ngắc như tượng đá, tận mắt chứng kiến người thân của mình c.h.ế.t đi từng ngày, lần này, giống như là những lời nói cuối cùng trước khi ra đi.
Phó Nhiễm lau chùi ngón tay cho mẹ, bàn tay được chăm sóc kỹ càng, nay đã thấy nếp nhăn, vẻ mặt cô chăm chú, xoa bóp cánh tay cho mẹ. Minh Thành Hữu nhìn đến xuất thần, bóng lưng của anh trong bóng tối tựa như đang bị cắt ra từng mảnh. Phó Nhiễm nói chuyện cùng Phạm Nhàn, mong muốn kỳ tích xảy ra, cô đặt mẹ lên giường, Phó Tụng Đình bước vào phòng bệnh, Minh Thành Hữu nghe tiếng bước chân, quay đầu lại.
“Cha.”
Phó Tụng Đình nâng tầm mắt lên, ánh mắt nhìn qua người vợ đang nằm trên giường.
“Các con đã tới rồi à?”
Phó Nhiễm đứng dậy.
“Cha.”
“Hôm nay cha sẽ ở lại bệnh viện, các con nên về sớm đi.”
Phó Nhiễm bước tới bên cạnh cha, thấy trong mắt ông hằn lên từng tia máu.
“Con sẽ ở lại với anh ấy, cha đi ngủ đi.”
Phó Tụng Đình đi tới trước giường bệnh, kéo cái ghế ra ngồi bên cạnh giường.
“Hay là cha ở lại?”