Minh Thành Hữu nằm cuộn trong chăn, tư thế ngủ không hề có chút đề phòng, giống như một đứa bé.
Phó Nhiễm ngồi vào mép giường, động tác rất nhẹ nhàng nhưng lại làm anh thức, lúc Minh Thành Hữu ngủ đều kéo rèm lại, mặc dù có ánh mặt trời, nhưng trong phòng tràn đầy không khí u tối, anh thò cánh tay ra khỏi chăn, ôm thắt lưng Phó Nhiễm.
"Em đi đâu ?"
Cô nằm xuống bên cạnh anh, Minh Thành Hữu đem của hai tay cô vào lòng bàn tay mình ủ ấm, Phó Nhiễm xoay người, đưa mắt nhìn anh.
"Em đi gặp Thẩm Ninh."
Sắc mặt người đàn ông khẽ thay đổi.
"Ai cho em đi ra ngoài một mình?"
"Em có nói cho tài xế biết em đi đâu, em chỉ muốn biết Thẩm Ninh hẹn em ra ngoài đến tột cùng là có mục đích gì."
Minh Thành Hữu nhìn cô.
"Nhìn ra cái gì sao?"
"Em nói cô ấy nên mang đưa bé rời đi, đừng cuốn vào vực nước xoáy này nữa."
Phó Nhiễm chăm chú nhìn vẻ mặt anh, Minh Thành Hữu cũng không hề chớp mắt.
"Nếu dăm ba câu của em mà có thể khuyên được, Thẩm Ninh đã không trở về."
"Thành Hữu." Phó Nhiễm hỏi anh.
"Trong lòng anh có suy nghĩ khác hay không?"
Minh Thành Hữu đưa tay sờ mặt mình.
"Chẳng lẽ mọi suy nghĩ của anh đều viết trên mặt?"
"Em chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Có dự cảm bất an."
Minh Thành Hữu đưa tay kéo cô vào trong lòng.
"Chuyện này em đừng nên quan tâm nữa."
Phó Nhiễm vòng tay ôm thắt lưng anh.
"Vừa rồi em gặp được Dập Dập, đứa bé này rất ngoan, nó còn tới chào em nữa, không phải là có câu nói tất cả mọi đứa bé đều là thiên thần của ba mẹ sao?"
Trong mắt Minh Thành Hữu giấu kín vẻ phức tạp như ẩn như hiện, anh vòng ay ôm thắt lưng Phó Nhiễm.
"Anh nói Dập Dập không phải con anh là vì trong lòng anh biết rõ, còn em, vì sao lại tin tưởng như vậy?"
"Em chỉ có cảm giác, lúc này, hình như anh có chuyện còn giấu em."
Minh Thành Hữu tựa cằm lên đầu Phó Nhiễm, cô có thể nghe được tiếng thở dài rất nhỏ của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-597.html.]
"Phó Nhiễm, quả thật trong lòng anh có suy nghĩ riêng."
Phó Nhiễm cảm thấy thắc mắc, muốn ngẩng đầu lên, Minh Thành Hữu lại nhanh hơn ôm chặt thắt lưng của cô, giống như không muốn cô trông thấy vẻ mặt anh
"Đứa nhỏ của Thẩm Ninh, anh không nói thẳng ra trước mặt, hơn nữa lúc mẹ nói muốn đi làm xét nghiệm ADN anh không đồng ý, trong phút chốc, anh đã từng thật sự muốn nhìn nhận nó, có lẽ có thể mượn nó, để tránh cho em cùng con chúng ta chịu nhiều nguy hiểm."
Phó Nhiễm ngẩng mặt lên.
"Thành Hữu, làm sao anh lại có suy nghĩ này?"
"Anh rất muốn cho con của chúng ta có thể thuận lợi sinh ra, sở dĩ Thẩm Ninh cứ khăng khăng khẳng định là con anh, đơn giản là biết anh không sống được bao lâu, muốn dùng đứa bé để đạt được mục đích của cô ấy."
Minh Thành Hữu đều hiểu rõ hơn ai hết, trong lúc Lý Vận Linh chần chừ có nên nhận thức hay không, anh lại lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.
Phó Nhiễm áp mặt vào cổ anh.
"Chúng ta không thể làm như vậy, Thẩm Ninh là nhất thời hồ đồ, đứa nhỏ cũng là vô tội, nếu có chuyện không may xảy ra thì sao?"
Bàn tay Minh Thành Hữu vuốt nhẹ lên vai cô.
"Anh chỉ nghĩ là, nếu không có việc gì xảy ra, nếu anh thừa nhận đứa nhỏ của Thẩm Ninh, về sau con của chúng ta phải làm sao bây giờ? Loại cảm giác này anh đã nếm qua, lại càng không muốn sau này nó sẽ bị người ta chỉ trỏ."
Minh Thành Hữu buông Phó Nhiễm ra.
"Nhưng mà, Thẩm Ninh vẫn không chịu dừng tay."
"Đã nói rõ hết rồi."
Hai đầu lông mày Phó Nhiễm khẽ giãn ra.
"Em tin tưởng sau khi Thẩm Ninh biết rõ hơn thiệt, sẽ lựa chọn rời đi.
Bàn tay Minh Thành Hữu cẩn thận đặt xuống bụng Phó Nhiễm.
"Con của chúng ta còn mấy ngày nữa mới có thể sinh ra?"
"Thành Hữu, anh muốn sớm nhìn thấy con sao?"
"Đương nhiên."
Minh Thành Hữu trả lời, đột nhiên nhớ tới chuyện nghe được ở bệnh viện ngày ấy, hạ thấp người xuống, áp tai vào bụng Phó Nhiễm.
"Anh muốn để cho con sinh ra tự nhiên, mổ sớm đối với em và con đều không tốt."
Phó Nhiễm ngồi dậy, dựa người vào đầu giường.
"Thành Hữu, đã hơn tám tháng, qua 39 tuần là có thể sinh mổ sớm được mà."
Bàn tay Minh Thành Hữu vuốt ve dọc theo bụng cô, đứa nhỏ như là có khả năng cảm nhận được điều đó, cử động bỗng nhiên trở nên thích thú.
"Em xem, con ở bên trong thật tốt, Phó Nhiễm, em yên tâm đi, anh có thể chịu đựng được, không cần bàn tới chuyện sinh mổ trước thời gian dự kiến đâu."
Ngày hôm sau, Phó Nhiễm ở trong vườn đan áo len, Tiêu quản gia bước nhanh tới.
"Thiếu phu nhân, bên ngoài có người tìm cô."