Khóe miệng Minh Thành Hữu thoáng cười, như một loài anh túc mang theo cơn nghiện làm người ta muốn ngừng mà không ngừng được, giọng nói anh rõ ràng vui sướng.
"Trên người cũng anh có con chim, nhưng trên con chim có sâu bò thì làm thế nào?"
Phó Nhiễm dừng lại động tác trong tay, từ từ quay mặt sang, vẻ mặt mới đầu còn ngỡ ngàng chuyển thành kinh ngạc, dần dần, không nhìn rõ ánh mắt, Minh Thành Hữu lại gần nhìn kỹ, thấy tai cô ửng đỏ.
Phó Nhiễm khẽ ho hai tiếng, quay mặt sang tiếp tục múc cháo.
"Đi, ngồi bên cạnh đi."
Minh Thành Hữu chống cánh tay phải vào mép bàn, nghiêng người sang, ánh mắt liếc nhìn cô.
"Quả nhiên là gần đỏ thì đỏ, nghe lời nói đứng đắn như vậy cũng có thể lộ ra vẻ mặt đứng đắn như vậy."
Phó Nhiễm thiếu chút nữa không nhịn được phì cười.
"Em cũng trưởng thành rồi, cái này gọi là kiến thức cơ bản."
Minh Thành Hữu kéo ghế ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, nhìn động tác chậm rãi ung dung của cô chằm chằm , bữa ăn sáng này rất thịnh soạn, Minh Thành Hữu khoanh tay sau đó áp má nằm lên cánh tay, cứ yên tĩnh cứ bình thản như vậy, khẽ nhắm mắt lại, cảm giác ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ mang tới ấm áp khác thường .
Anh nắm tay Phó Nhiễm, cô cũng ngồi vào bên cạnh anh.
"Hôm nay đặt hai bàn rượu bên ngoài, đến lúc đó, chúng ta cũng báo cho cha biết rồi mời cha đến đó luôn."
Phó Nhiễm thân mình dựa vào lưng ghế dựa.
"Em sợ cha sẽ không đồng ý."
"Thử xem đi."
Bàn tay cô để lên mu bàn tay Minh Thành Hữu.
"Em đi về trước nói với cha trước, nếu có thể sẽ cùng tới."
"Không có việc gì."
Minh Thành Hữu cười đưa tay ôm vai cô.
"Về sau còn có thể trốn tránh sao?"
Trong lòng Phó Nhiễm vẫn lo lắng không yên, Minh Thành Hữu múc một muỗng cháo đưa lên miệng.
"Thành Hữu."
Anh đang ăn, liền gật đầu.
"Chúng ta cũng mời mẹ đến đây chứ?"
Ánh mắt Minh Thành Hữu thoáng giật mình, lại ngẩng đầu lên n
"Chắc chắn là mẹ muốn đến."
Phó Nhiễm nhìn anh không hề chớp mắt.
"Anh biết em nói là ai mà."
Minh Thành Hữu nhếch môi.
"Anh không muốn mất hứng."
"Chúng ta đã không tổ chức hôn lễ, nhưng có lễ nghĩa này không thể quên, đến lúc đó còn muốn bưng trà, lại nói dù sao thì bà cũng người đã sinh ra anh, chẳng lẽ anh muốn vì chuyện này mà thành nỗi tiếc nuối cho hai người sao?"
Phó Nhiễm thử thuyết phục anh, một lúc lâu sau Minh Thành Hữu mới nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-553.html.]
"Tùy em đi."
Hai người đang ăn điểm tâm thì Lý Vận Linh đến, Phó Nhiễm đứng dậy mở cửa, Minh Thành Hữu nhìn thấy bà cùng Tiêu quản gia, mở miệng oán trách.
"Sớm như vậy đã tới, chúng con còn muốn ngủ thì làm sao bây giờ?"
Lý Vận Linh đưa tay chỉ chỉ anh.
"Nói chuyện không đàng hoàng."
"Mẹ, hai người đã ăn sáng chưa?"
Ánh mắt Lý Vận Linh nhìn qua bàn cơm một lượt, thấy bữa sáng cói vẻ thịnh soạn, lúc này sắc mặt mới dễ chịu đi một chút.
"Mẹ ăn rồi."
Bà đi đến cạnh Minh Thành Hữu.
"Thiệp cưới m cũng phát đi ra ngoài, khách sạn cũng đã đặt, chỉ có mấy bàn cho người thân."
Minh Thành Hữu cũng không ngẩng đầu lên.
"Thêm một chỗ đi."
Lý Vận Linh nhăn mặt.
"Ai vậy?"
"Mẹ, người mà mẹ cũng biết."
"Con cũng muốn cho bà ta tới đây?"
Lý Vận Linh đột nhiên cao giọng, ánh mắt nhìn sang Phó Nhiễm đang đứng bên cạnh.
"Là ý của con sao?"
"Không liên quan đến Phó Nhiễm."
Minh Thành Hữu buông đũa.
"Hay là, thêm một chỗ nữa đi, xem xem Minh Tranh có chịu hay không."
Lý Vận Linh không nói thêm nữa, dặn bọn họ mấy câu sau đó mang theo Tiêu quản gia rời đi.
Chú Vương đứng chờ ở bên ngoài Y Vân thủ phủ, Tiêu quản gia xúc động, quay đầu lại nhìn.
"Cuối cùng, tôi cũng thấy cảnh tượng như vài năm trước."
Lý Vận Linh lơ đễnh, trong mắt tràn đầy châm chọc.
"Tiêu quản gia, nghe Thành Hữu nói không? Minh Tranh hận tôi không c.h.ế.t đi, nhưng bà xem thái độ của Thành Hữu đối Triệu Lan, chỉ sợ Phó Nhiễm lại có can thiệp."
"Phu nhân, chắc bà đã rồi?"
Lý Vận Linh hừ lạnh, chú Vương xuống xe mở cửa xe cho bà, bà ngồi vào ghế sau xe.
"Bà xem đi, theo tình trạng sức khỏe của Thành Hữu trước mắt, không bao lâu sau, nó liền nắm được toàn bộ Minh gia trong lòng bàn tay!"
Phó Nhiễm đứng ở trước cửa Phó gia lo lắng chờ đợi, Minh Thành Hữu đi vào đã hơn nửa tiếng, cô chờ một lát, vẫn là quyết định vào xem.
Đi tới phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Minh Thành Hữu từ lầu hai xuống, nhìn thấy Phó Nhiễm, anh xòe tay, biểu hiện có chút bất đắc dĩ.
Nắm tay cô ra khỏi Phó gia, Phó Nhiễm lo lắng hỏi.
"Không đồng ý sao?"