Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 311

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:31:26
Lượt xem: 1

"Không được, muốn chơi thì

 

Phó Nhiễm đụng khuỷu tay vào Minh Thành Hữu ý bảo hắn ngồi về chỗ của mình đợi.

 

"Đến lượt anh xuất bài rồi."

 

Đi đi, cô đang vùng lên thì ai cũng phải đứng sang một bên.

 

Phó Nhiễm do dự chần chừ đánh ra đồng cá số hai.

 

"Xong rồi !"

 

Thím hưng phấn đem bài xếp chồng chất chỉnh tề đẩy về phía trước.

 

"Ai u, bài này chính là đúng lúc mẹ đang cần."

 

Vưu Dữu không khỏi tiếc nuối cất cao giọng.

 

"Chúng ta sẽ chờ âm thầm vào ván bài tới là có thể xong rồi, mẹ, mẹ thật là có thể chọn thời cơ."

 

"Đó là đương nhiên."

 

Thím đắc ý uống chút nước.

 

"Giờ phút này không ra tay thì đợi đến bao giờ nha."

 

Minh Thành Hữu ngồi ở bên cạnh không lên tiếng, mấy ván sau Phó Nhiễm ra bài đều làm cho người khác xong bài, thật sự Minh Thành Hữu không nhìn được.

 

"Ánh mắt anh cứ ngó ngó sang, tự xem bài của mình trước khi đánh rõ xem có thể chạy tới tay người khác hay không?"

 

"Đương nhiên là anh nghĩ cái nào nên đánh cái nào không."

 

Minh Thành Hữu chỉ chỉ một con bài mình vừa đánh

 

"Anh vừa đánh một cái, chú lần lượt đánh ra hai cái, nếu trong tay em cũng có mà nói, tỷ lệ loại bài này đến nữa tương đối nhỏ, hiểu không?"

 

Phó Nhiễm gật đầu như hiểu như không.

 

"Rốt cuộc hiểu chưa?"

 

"Đã hiểu, đã hiểu."

 

Phó Nhiễm xếp bài, sờ bài, Minh Thành Hữu lại tới bên cạnh, ngược lại cô không đẩy hắn ra nữa, mấy vòng sau Minh Thành Hữu đánh ra tờ năm đồng, Phó Nhiễm thầm nghĩ trong lòng mình thiếu bài, vừa nhìn thấy năm đồng mắt liền tỏa sáng, kích động đẩy bài trong tay.

 

"Xong rồi, xong rồi !"

 

Đẩy mấy lần mới đẩy ngã hoàn toàn, cô đưa tay cầm lấy bài Minh Thành Hữu vừa đánh ra.

 

"Bốn đồng, sáu đồng, vừa đúng thiếu cá năm đồng, đúng không?"

 

Chú thím lại gần nhìn.

 

"Đúng, là xong rồi."

 

Vưu Dữu đang cầm trà mật ong, ở bên cạnh gật gù đắc ý.

 

"Chị, ngay cả chị cũng đừng muốn thắng tiền của anh rể, hai người là cá trong một nồi, hiểu không? Lấy thực lực của chị ra lấy hết ví tiền của cha mẹ em mới là thật."

 

"Con nhóc này, uổng công ta nuôi lớn rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-311.html.]

Phó Nhiễm lấy ra một tờ năm đồng bên trong xấp tiền của Minh Thành Hữu, Minh Thành Hữu nở nụ cười.

 

"Nhìn điểm này có triển

 

Trong ánh mắt, từ đầu tới cuối là cưng chiều.

 

Phó Nhiễm thắng lần đầu tiên nhưng sao có thể tiếp tục thắng các ván khác, nhưng cô vẫn hết sức phát huy một câu nói, của anh chính là của em, của em thì vẫn là của em.

 

Ai cũng có thể nhận ra được là Minh Thành Hữu có ý cho cô, mạt chược chơi một lần lại dễ dàng nghiện, Phó Nhiễm dựa theo Minh Thành Hữu dạy cô, buổi chiều cũng dễ dàng xong được mấy ván bài.

 

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại đặt ở trong túi quần vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh của buổi chiều, sắc mặt Minh Thành Hữu khẽ thay đổi, nhưng lại không nhận.

 

"Ai vậy?"

 

Phó Nhiễm không chút để ý hỏi.

 

Chú thím cũng đưa mắt hướng Minh Thành Hữu, hắn đè nén tức giận sờ lá bài.

 

"Một kiểu quấy rầy chào mua điện thoại gọi tới đều là tiếng chuông này."

 

"Bán điện thoại rất là phiền, hai ngày trước còn có người hỏi trong nhà ta có muốn mua bảo hiểm." Chú vừa đánh bài vừa nói.

 

Phó Nhiễm không để ý tới, tập trung sự chú ý trên bài của mình.

 

Trước khi ra khỏi cửa, Vưu Ứng Nhụy tìm chiếc khăn quàng cổ lớn cùng chiếc áo khoác rộng khoác lên người, cô nhìn điện thoại di động chằm chằm một hồi lâu, hiển nhiên là Minh Thành Hữu không có ý muốn nhận điện thoại của cô.

 

Cô bước ra khỏi tiểu khu, đưa tay cản xe taxi ở ngoài cửa ngõ.

 

Mấy ngày trước Minh Thành Hữu có nói sau này cô mà muốn tới Trung Cảnh Hào Đình thì đừng lái xe, truyền thông vẫn có thói quen nhòm ngó hắn không buông tha như trước, đối với cuộc sống riêng của hắn càng hận không thể dò xét đến cùng.

 

"Tiểu thư, xin hỏi cô đi đâu?"

 

"Trung Cảnh Hào Đình."

 

Vưu Ứng Nhụy mặc vào chiếc áo khoác dài tới mắt cá chân, sau khi đến nơi, cô mang cái mũ ở trong xe xong, một chiếc khăn quàng cổ bao trùm hết mặt mũi, cô đi tới trước cổng biệt thự bắt đầu nhấn chuông cửa.

 

Một hồi lâu sau không thấy động tĩnh, cô móc chìa khóa mở cửa ra đi vào.

 

Đúng lúc đó, cô nghe thấy được một chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần, Vưu Ứng Nhụy quay đầu lại, nhìn thấy có không ít người xông về phía cô, có người cầm camera, cũng có người giơ microphone lên.

 

"Nhìn đi, ở đó!"

 

Vưu Ứng Nhụy muốn rời đi cũng không còn kịp, cô cuống quít đóng cửa lại, giống như chạy trốn vào biệt thự.

 

Ánh mặt trời chiếu ánh nắng ấm áp vào trong phòng khách của Vưu gia, Phó Nhiễm quay lưng ra ban công, trên vai tràn đầy ánh vàng, vẻ mặt cô tập trung, khóe miệng hơi nhếch lên đang nghĩ xem nên ra bài như thế nào, lông mi dày chỉ chuốt một lớp mascara đen trước khi ra khỏi nhà, cong tự nhiên, Minh Thành Hữu tới gần.

 

"Em cần bài gì?"

 

Phó Nhiễm sao lại không biết hắn luôn cố ý để bài cho cô, chân cô ở dưới bàn đá qua.

 

"Nghiêm túc một chút, đừng coi thường khả năng của em."

 

"Ai u." Vưu Dữu kêu lên. "Chị, chị cùng anh rể liếc mắt đưa tình còn chưa tính, nhưng chị lại đạp vào chân của em."

 

Phó Nhiễm đỏ mặt.

 

Minh Thành Hữu nhón chân lên đưa ra một tờ hồng ở bên trong.

 

"Có muốn không?"

 

Phó Nhiễm mới vừa nói muốn thể hiện thực lực của mình, lúc này tuyệt đối không thể ‘buông đao đầu hàng’, vẫn đánh mạt chược tới lúc mặt trời lặn ở phía tây mới kết thúc, thím để chú ở lại dọn dẹp, vừa đi vừa đeo tạp dề vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Loading...