Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 309

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:31:02
Lượt xem: 3

Phó Nhiễm cho là Minh Thành Hữu chỉ là hỏi như vậy, cô đem chiếc đĩa đựng Sa Kỳ mã đặt ở bên cạnh.

 

"Đúng, lúc trước công việc không nhiều lắm nên em để họ đi, nhưng về sau lại ký hợp đồng với MR, em lại tìm họ trở lại.

 

Minh Thành Hữu như suy nghĩ điều gì đó gật đầu.

 

"Anh cũng đã thấy thực lực của FU không tầm thường đi, vả lại quan hệ của họ với em tương đối tốt."

 

"Tốt đến có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của em?."

 

"Đúng."

 

Phó Nhiễm kéo chiếc ghế ngồi vào bên cạnh Minh Thành Hữu, cô khẽ nhíu mày.

 

"Sao đột nhiên lại nói như vậy?"

 

"Không có gì."

 

Minh Thành Hữu tìm bài hát tiếng Anh làm nhạc nề

 

"Anh đi qua phòng làm việc của em, đã gặp họ ra ra vào vào."

 

Hắn lại nói sang chuyện khác.

 

"FU, có nghĩa là Phó phải không?"

 

"Ừ, đi đường đầy biển hiệu tên tiếng Anh, em cũng muốn đi theo trào lưu thôi nha, FU, có nhiều ý nghĩa."

 

"Ban đầu tại sao lại không gọi là UFO chứ?"

 

Minh Thành Hữu chế nhạo.

 

Cô trừng mắt nhìn hắn.

 

"Tại sao công ty của anh không gọi là UFO?"

 

Minh Thành Hữu cười kéo tay của cô.

 

"MR, chẳng lẽ ý nghĩa bên trong còn chưa đủ sao?"

 

MR.

 

Phó Nhiễm lẩm nhẩm trong miệng, lúc cô mới nghe lại chưa bao giờ suy nghĩ đến, hôm nay nhờ hắn nhắc nhở, mới bừng tỉnh hiểu ra.

 

"Minh Nhiễm?"*

 

( 明 - Minh ; 染 – Nhiễm )

 

"Họ của anh, tên của em."

 

Lúc mới bắt đầu đổi tên, Vưu Ứng Nhụy lại là người có phản ứng đầu tiên, cô mừng rỡ kéo cánh tay Minh Thành Hữu.

 

"MR, Minh Nhụy sao? Thành Hữu, em thích này."

 

Trong lòng Minh Thành Hữu hoảng hốt, dự tính ban đầu của hắn là sẽ không có mấy người có thể nghĩ tới điều đó, giống như Phó Nhiễm, hắn nhắc tới, cô mới có thể nghĩ tới ý nghĩa kia.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-309.html.]

Phó Nhiễm dựa vào bên cạnh Minh Thành Hữu.

 

"MR, thì ra là còn có ý nghĩa như vậy."

 

Hắn giang tay ôm hai vai Phó Nhiễm.

 

"Lúc trước đã là như vậy, con mắt em đặt trên đỉnh đầu à?"

 

Minh Thành Hữu liếc nhìn thời gian, dù sao cũng là nửa đêm, lại không danh chính ngôn thuận giống như trước kia, ở trong phòng lâu cũng không tốt, Phó Nhiễm cũng không giữ lại, đưa hắn xuống lầu.

 

Phó Tụng Đình vẫn còn đang xem ti vi, Phạm Nhàn đã không thức nổi, dựa vào bả vai Phó Tụng Đình ngủ gật, trên người khoác một chiếc áo khoác ngoài, Phó Nhiễm mỉm cười, kéo Minh Thành Hữu đi thẳng ra ngoài.

 

"Đợi lát nữa em sẽ nói một tiếng với bọn họ, lúc này chúng ta cũng đừng tới quấy rầy."

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu xuyên qua phòng khách, rơi vào hai người đang ngồi bên nhau, khó tránh khỏi buồn rầu trong lòng.

 

Phó Nhiễm và hắn cùng nhau đi ra cửa chính Phó gia, Minh Thành Hữu bắt đầu khởi động xe rời đi, Phó Nhiễm giơ tay lên gõ gõ cửa sổ xe.

 

Hắn từ từ hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra cái mũi thẳng trên gương mặt anh tuấn, Minh Thành Hữu lấy ánh mắt hỏi.

 

Phó Nhiễm khom lưng.

 

"Thành Hữu, chớ trở về Trung Cảnh Hào Đình, tới nhà mẹ anh đi, gần sang năm mới đừng để trong nhà quá vắng vẻ."

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu lướt qua một bên gò má Phó Nhiễm, trong đầu bất ngờ nhớ tới lúc mới đến Phó gia, hắn kéo tay Phó Nhiễm đến bên khóe miệng khẽ hôn, tiếng động tức cười.

 

"Được, anh biết rồi."

 

Phó Nhiễm xòe năm ngón tay, đan vào tay hắn.

 

"Trở về đi thôi, lái xe trên đường cẩn thận."

 

Minh Thành Hữu nhìn bóng dáng Phó Nhiễm ở trong kính chiếu hậu từ từ biến thành một chấm đen, cho đến khi biến mất không nhìn thấy gì nữa, hắn đạp chân ga, tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao phá tan sự im lặng vắng vẻ của màn đêm.

 

Hắn trở lại Minh gia rất nhanh, Minh Thành Hữu mở cửa chính ra đi vào, ánh đèn trong vườn như ngăn cách màn đêm bên ngoài làm người ta sợ hãi.

 

Hắn mơ hồ thấy bên trong phòng khách có ánh sáng lóe lên, Minh Thành Hữu đi tới, chiếc ti vi lớn bên trong phòng khách vẫn đang mở, âm thanh rất vang, giống như muốn mượn tiếng động lớn này xua tan không khí lạnh lẽo mà đáng lẽ ra phải rất náo nhiệt như bao gia đình khác trong lễ mừng năm mới.

 

Lý Vận Linh ngồi bên trong ghế sa lon, nửa người trên nghiêng lệch sang một bên có lẽ là ngủ thiếp đi, Minh Thành Hữu đi tới rất khẽ, cầm tấm thảm mỏng bên cạnh lên đặt vào trên đầu gối bà.

 

Đột nhiên Lý Vận Linh mở mắt, đưa tay nắm được cổ tay Minh Thành Hữu, có thể đang mơ ngủ, vẻ mặt mơ màng không nói lên lời, đợi sau khi nhìn thấy người trước mặt rõ ràng, bàn tay đang nắm chặt lúc này mới từ từ buông ra.

 

"Thành Hữu, không phải con nói là phải về Trung Cảnh Hào Đình sao?"

 

"Mẹ, sao trong nhà lại chỉ có một mình mẹ?"

 

Lý Vận Linh giơ tay lên vuốt xem búi tóc có rối hay không.

 

"Mỗi khi đến lễ mừng năm mới đều là một mình ta, Tiêu quản gia cùng cá người giúp việc khác cũng muốn về nhà. Minh Vanh kia tính tình bay nhảy như đứa nhỏ, xem chừng lại cùng bạn bè đi chơi rồi, hiện tại cha con cũng đi rồi. . . . . ."

 

Minh Thành Hữu ngồi vào bên cạnh Lý Vận Linh, cầm lấy chiếc điều khiển ti vi điều chỉnh âm thanh nhỏ đi.

 

"Mẹ, thật xin lỗi, mấy năm nay con ở bên ngoài lại bỏ quên cảm nhận của mẹ."

 

Lý Vận Linh vỗ nhẹ mu bàn tay con trai.

 

"Hôm nay nhìn con có thể trở lại như ngày xưa, còn có điều gì có thể làm ta vui mừng hơn đây, Thành Hữu, con là đứa con trai quang minh chính đại của Minh gia ta, hi vọng đời này của mẹ đều đặt cả vào con, con khỏe, ta mới có thể tốt được."

Loading...