Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 301
Cập nhật lúc: 2025-03-30 11:27:33
Lượt xem: 4
" Thành Hữu, ta biết mẹ con chúng ta thật có lỗi với hai người. Ta cũng không muốn nhiều lời, chỉ hi vọng con có thể nói cho ta biết cha con được chôn cất ở đâu. Ta muốn lễ mừng năm mới được tới thăm ông ấy. Ta có thể đảm bảo một năm chỉ tới thăm một lần có được không?"
Minh Thành Hữu hơi nhếch cằm, nhìn từ cao xuống, ánh mắt càng lúc càng khinh thường.
" Bà? Bà dựa vào cái gì? Bà lấy thân phận gì để đi thăm cha tôi?"
Ở ngoài đường phố hắn không nói toạc ra là đã coi như nể mặt mũi rồi.
Ngày ngày Triệu Lan buồn bực không vui, bị gầy gò như vậy cũng là do nguyên nhân này. Phó Nhiễm khẽ nâng cằm dưới lên nhìn Minh Thành Hữu, giọng nói Minh Tranh tức giận, một tayTriệu Lan qua.
"Mẹ hỏi hắn chỉ vô ích."
"Thành Hữu, con hãy nói cho ta biết đi!"
Lý Vận Linh có đánh c.h.ế.t cũng sẽ không nói, đối với Minh gia mà nói bà chỉ có thể gửi hy vọng ở Thành Hữu.
Thần sắc Minh Thành Hữu kiêu ngạo, nỗi khổ riêng giấu thật sâu trong đáy mắt. Nếu có thể hắn hy vọng Minh Tranh và Triệu Lan vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm đi về phía trước, bước chân hắn đi rất nhanh, khiến Phó Nhiễm cũng không thể theo sát, cách hai người kia chừng 50m, lúc này Phó Nhiễm mới tránh ra.
"Anh làm gì vậy?"
Tầm mắt Minh Tranh nhìn theo hai người, cho đến khi Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu hoà mình trong đám người. Đáy mắt hắn lạnh lùng che giấu hung ác nham hiểm, xoay người nói với Triệu Lan.
"Mẹ không sai, tại sao mẹ phải ăn nói khép nép như vậy trước mặt hắn?"
Triệu Lan ngập ngừng không biết nên trả lời như thế nào.
"Minh Tranh. . . . . . Thành Hữu, Thành Hữu là con trai của Lý Vận Linh".
"Là con trai của bà ấy thì thế nào?"
Minh Tranh không khỏi cao giọng, giọng nói ẩn chứa tàn khốc.
"Chúng ta mãi mãi là kẻ hèn mọn".
Minh Tranh cắn chặt hàm răng, đến nỗi quai hàm như siết chặt, từng bông tuyết nhỏ xuyên qua bầu trời vàng óng ánh phất từng chút một lên gương mặt anh tuấn khác thường của Minh Tranh. Hắn siết chặt túi đang xách trong tay
"Mẹ, cho tới bây giờ đều là mẹ cố gắng. Con cùng Minh Thành Hữu không giống nhau, nói con là con riêng. Nếu như vậy lúc trước vì điều gì không muốn cho con trở lại Minh gia?"
"Bởi vì con cũng là con trai của Minh Vân Phong."
Triệu Lan nhấn mạnh,
Minh Tranh hiểu ra mà cười, khóe miệng có chút khổ sở.
"Mẹ đã biết con cũng là con trai ông ấy, liền nhận thấy con không sao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-301.html.]
Phó Nhiễm chỉ cúi đầu đi về phía trước, Minh Thành Hữu đuổi theo kéo cổ tay cô.
"Anh là không thể nào nói chỗ chôn cất cha cho bà ấy biết. Phó Nhiễm, em vì chuyện này mà tức giận với anh, có phải thấy đồng tình rồi không?"
"Chuyện nhà các anh, tôi không xen vào!"
Phó Nhiễm cảm thấy mệt mỏi, cô từ từ dừng bước.
" Nhưng nếu bỏ qua thân phận của bà ấy sang một bên không nói đến. Thành Hữu, chúng ta xem bà ấy như bề trên kính trọng có được không?"
Sắc mặt Minh Thành Hữu sa sầm lại, cuối cùng lạnh lùng trong mắt từ từ tan biến bởi vì Phó Nhiễm gọi hai chữ Thành Hữu. Hắn đưa tay kéo Phó Nhiễm qua.
"Hôm nay em theo anh một ngày, anh sẽ liền đáp ứng."
"Tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh."
Trong đầu Phó Nhiễm xuất hiện lại gương mặt thon gầy và thần sắc tiều tuỵ của Triệu Lan.
Minh Thành Hữu ôm cô đi đến phía trước.
"Hiện tại anh cũng đang rất nghiêm chỉnh nha, vô cùng đứng đắn nha."
Đi dạo một lúc, Minh Thành Hữu nhìn ra Phó Nhiễm không yên lòng. Hắn để cô ngồi xuống ghế dài trên đường dành riêng cho người đi bộ, ngón tay vòng quanh đuôi tóc cô.
"Còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi?"
"Có phải anh rất khó tiếp nhận Triệu Lan hay không? Nhưng mà cha anh. . ."
Bàn tay Minh Thành Hữu đặt ở sau lưng Phó Nhiễm.
" Không có, nhưng bà ấy là người thứ ba, đây là sự thật không thể thay đổi được."
"Nhưng. . . . . . Có thể bọn họ không thể kết hôn là có nổi khổ tâm ."
"Phó Nhiễm".
Tầm mắt Minh Thành Hữu khẽ hạ xuống.
"Nhưng đây là sự thật, không thể thay đổi."
Phó Nhiễm há hốc miệng, chỉ có thể thấy tức cười, đúng là vậy ư?
Bất kể là có tình cảm hay không, không được luật pháp bảo vệ nên nhất định phải đeo tiếng xấu đi phá hoại gia đình người khác trên lưng.
Giữa hai đầu lông mày Minh Thành Hữu lộ vẻ không vui, tựa như rất có ác cảm với đề tài này. Phó Nhiễm đi hơi mệt một chút, đúng lúc vừa được nghỉ ngơi, cô buồn bã mất hồn, mím chặt môi muốn đem điều bí mật này chôn lại ở trong lòng.
Tâm tư rối loạn, tới nỗi mỗi lần nhìn thấy Minh Tranh cũng sẽ có cảm giác tội lỗi, cô giấu diếm lại là làm một người khác tổn thương. Phó Nhiễm khép mắt lại, sau đó ngửa mặt lên trời
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, cô đang nghĩ đến chuyện này, đột nhiên cảm giác được làn môi mềm mại, cảm giác đôi môi ấm áp lướt qua lướt lại trên đôi môi mình. Phó Nhiễm mở mắt ra, trong mắt là gương mặt của người đàn ông đẹp như vẽ phác thảo tỉ mỉ.