Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 287
Cập nhật lúc: 2025-03-28 19:08:22
Lượt xem: 2
"Anh mau cởi áo khoác
Minh Thành Hữu chuyên chú lái xe, dù sao đường xá không tốt, có nhiều chỗ đã kết thành băng rất dễ bị trượt.
"Anh không thể cởi được".
Hắn vươn cánh tay đưa tới.
"Em cởi giúp anh đi."
Phó Nhiễm làm bộ như không nhìn thấy.
"Anh dẫn tôi đi đâu?"
"Bệnh viện "
Minh Thành Hữu thu tay lại.
" Em cứ như vậy mà trở về chắc chắn cha mẹ em sẽ cho là anh bắt nạt em."
Phó Nhiễm ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, khắp nơi mang màu trắng càng nổi bật khiến cho lòng người vừa mệt mỏi cùng hoang vắng.
Cánh tay bắt đầu từ từ đau trở lại, cô dựa mặt lên cửa sổ xe, tâm tình bực bội theo bông tuyết tuôn rơi xuống dần dần ổn định trở lại, ánh mắt Phó Nhiễm chăm chú nhìn ra hướng nơi nào đó, không có trọng tâm.
Kỳ thật năm đó Minh Vân Phong sai Vưu Chiêu Phúc làm như vậy, đối với Phó Nhiễm mà nói cũng không có gì khác biệt, một cử chỉ vô tình và cố ý đã không ngừng phá vỡ cuộc sống của cô, cửa sổ lạnh như băng làm tri giác cô càng thêm tỉnh táo, không riêng gì đau, còn có nhiều suy nghĩ.
Nếu như Vưu Chiêu Phúc thật sự muốn tốt cho cô, sớm nên nói ra sự thật cho Phạm Nhàn biết, ông ta nói là vì sợ thế lực của Minh gia, nhưng điều đó và lời nói thật mâu thuẫn??
Còn quan trọng hơn một chút.
Trước khi Minh Vân Phong c.h.ế.t cũng có thể nói cho cô biết bí mật như vậy, không có lý do gì mà còn cất giấu chuyện này, mà nếu Vưu Chiêu Phúc cũng nói chuyện này cho Phạm Nhàn như những lời Minh Vân Phong đã nói, Phó Nhiễm không hiểu, nếu như lúc đầu Vưu Chiêu Phúc thật sự muốn nói ra sự thật, tại sao phải đợi đến hôm nay còn đổi giọng?
Ánh mắt cô bất ngờ đụng phải Minh Thành Hữu, chuyện này bị vạch trần, khả năng lớn nhất chính là muốn ngăn cản cô cùng Minh Thành Hữu bắt đầu lại lần nữa.
Giữa ánh mắt hắn thoáng hiện do dự, Phó Nhiễm tránh đi tầm mắt của hắn ngó ra ngoài cửa sổ.
Bệnh viện quân đội của thị trấn Nghênh An.
Minh Thành Hữu xuống xe xong mới nhớ là phải cởi áo khoác trên người ra, thân xe vẩy ra bùn bẩn, hắn đóng cửa xe ôm bả vai Phó Nhiễm đi vào trong.
"Tự tôi có thể đi."
Ánh mắt Minh Thành Hữu chạm đến đến vết thương sưng đỏ của cô, hắn bất chấp Phó Nhiễm phản đối khăng khăng ôm chặt cô. Đi vào cũng không xếp hàng đăng ký mà đi thẳng lên lầu ba, hắn để Phó Nhiễm ngồi trên ghế trước phòng khám bệnh khoa ngoại, Minh Thành Hữu gõ cửa phòng làm việc của bác sĩ đi vào.
Xem chừng khoảng mười phút, hắn đứng ở cửa vẫy Phó Nhiễm.
Vết thương đau dữ dội, ánh mắt một người bệnh đi ra ngoài nhìn cô chằm chằm, da mặt Phó Nhiễm mỏng, nhất định là Minh Thành Hữu cố tình chen ngang, thấy tốc độ cô chậm chạp, Minh Thành Hữu dứt khoát kéo Phó Nhiễm đi vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-287.html.]
Bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi trên bàn làm việc, ngoài 50 tuổi, trên bàn có bảng tên có viết là chủ nhiệm khoa.
Bên cạnh còn có thực tập sinh hơn hai mươi tuổi.
Phó Nhiễm bị Minh Thành Hữu ấn ngồi xuống ghế, hắn cẩn thận nâng bàn tay cô lên.
"Bác Tống, tay này không sao chứ?
Bác sĩ Tống nâng mắt kính lên, đưa tay cầm lấy cánh tay Phó Nhiễm.
"Làm sao thành ra thế này?"
"Không cẩn thận bị ngã."
Phó Nhiễm đáp lại.
"Phải chụp phim mới có thể biết được. "
Bác sĩ Tống hơi dùng sức cầm khuỷu tay cô, còn chưa mở miệng liền nghe Phó Nhiễm kêu đau.
"Xem ra bị thương không nhẹ, nên đi chụp phim trước sau đó quay lại xử lý miệng vết thương."
Phó Nhiễm tự thấy mình xúi quẩy, gần sang năm mới còn gặp phải chuyện như vậy.
Chụp phim xong bị Minh Thành Hữu đưa về phòng, phòng khám bệnh chuyên khoa của bác sĩ Tống còn có không ít bệnh nhân đang chờ tới lượt khám.
Thực tập sinh đưa hai người vào phòng trong.
"Chuyện như vậy vốn là muốn giao cho y tá, nhưng sư phụ nói người do Tam thiếu đưa tới nên mới phá lệ, cho nên giao cho tôi xử lý miệng vết thương."
Cậu ta quay người chuẩn bị dụng cụ, Phó Nhiễm mới nhìn thuốc sát trùng cùng cái nhíp nhỏ đã thấy rùng mình, còn chưa lau chùi, miệng vết thương đã bài xích phát sinh cảm giác đau đớn.
Minh Thành Hữu ngồi bên cạnh cười cô.
"Em lớn thế này còn không chịu được đau."
Đến lúc thực tập sinh dùng miếng bông lau miệng vết thương, cô đau đến nỗi cắn chặt răng, gò má sung huyết đỏ bừng, khuôn mặt Minh Thành Hữu đang nói đùa dần dần khẩn trương, sau đó, đầu lông mày nhăn lại, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt.
Phó Nhiễm cảm thấy tay như bị rời ra, thực tập sinh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, thấy chung quanh da Phó Nhiễm trắng bệch vì cậu ta dùng sức.
Sắc mặt Thành Hữu trở nên tái mét.
Phó Nhiễm cắn môi dưới, khuôn mặt trắng bệch giống như tờ giấy.
"Cô đừng cử động". Thực tập sinh nói.
Miếng bông bị ngâm thành màu đỏ, còn có m.á.u tươi chảy ra chưa đọng lại.
Gân xanh trên mu bàn tay Minh Thành Hữu bị kéo căng lên.