Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 283

Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:25:40
Lượt xem: 0

Bên ngoài trời lạnh, lúc đi ra Phó Nhiễm quên đem áo khoác mặc vào, cô dậm chân xua đuổi hơi lạnh.

 

"Anh mau trở về đi thôi."

 

Minh Thành Hữu ngồi vào bên trong xe, Phó Nhiễm thấy hắn phát động động cơ, lúc này mới chạy vào trong nhà như một làn khói.

 

Xe tựa như tia chóp bay ra ngoài, sau khi đi qua một đường giao nhau, ánh mắt Minh Thành Hữu xuyên qua kính chiếu hậu thấy một chiếc xe Audi màu trắng xe theo ở phía sau, hắn thả chậm tốc độ xe thấy rõ ràng biển số xe, ngón tay Minh Thành Hữu gõ nhẹ hai cái ở tay lái, lái xe vào bên trong một công viên.

 

Xe Audi màu trắng vững vàng dừng ở bên cạnh xe hắn, Vưu Ứng Nhụy hạ cửa sổ xe xuống, xuyên qua không gian mở ra giống nhau.

 

"Thành Hữu."

 

Gương mặt tuấn tú xa cách của hắn đi tới, bởi vì gần tới lễ mừng năm mới, hơn nữa vì nguyên nhân ban đêm trời lạnh, bên trong công viên giống như không thấy một bóng người.

 

Nét mặt Minh Thành Hữu hời hợt, chỉ nhìn cô chằm chằm không nói lời nào.

 

Vưu Ứng Nhụy âm thầm trấn tĩnh, gượng cười nói.

 

"Mấy ngày lễ mừng năm mới này em sẽ không tìm anh, nhưng sinh nhật của anh có thể cho em theo hay không, năm ngoái, cũng là em và anh cùng nhau trôi qua."

 

Minh Thành Hữu nghe được hai chữ năm ngoái, vốn là chân mày đang giãn ra lại càng vặn chặt, tựa hồ nhớ lại đến điều gì đó, cảm thấy trái tim run rẩy từng cơn, đau đớn.

 

"Đến lúc đó xem đã."

 

Vưu Ứng Nhụy không kiên trì nữa, cô cũng không quấn quít ở trước mặt hắn, nên làm cho hắn cũng sẽ có chừng mực.

 

"Thành Hữu."

 

Cô hạ thấp giọng gọi.

 

Hai người ngồi ở ghế lái bên trong ai cũng không có xuống xe, ánh mắt Minh Thành Hữu liếc qua hộp đựng thức ăn Phạm Nhàn cho.

 

"Không còn sớm, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi."

 

Hắn chuẩn bị chuyển xe.

 

"Quà tặng năm mới anh sẽ để cửa hàng trực tiếp đưa đến nhà em, có cái gì không thích không?"

 

Vưu Ứng Nhụy duy trì im lặng

 

"Anh cho em đều thích."

 

"Tốt."

 

Minh Thành Hữu chuyển xe, Vưu Ứng Nhụy nhìn xe của hắn dần biến mất trong tầm mắt.

 

Hôm sau, Phó Nhiễm xách theo quà tặng tới Vưu gia.

 

Đại đa số món quà đều là ngày hôm qua Phạm Nhàn đi các cửa hàng chọn lựa, phương diện này hiển nhiên là bà thành thạo hơn Phó Nhiễm.

 

Vào trong thang máy đi tới tầng lầu chỗ Vưu gia ở, Thẩm Tố Phân nghe được chuông cửa liền ra mở cửa.

 

"Là Tiểu Nhiễm."

 

Bà vội vàng tìm dép để Phó Nhiễm thay.

 

Vưu Chiêu Phúc nhận lấy các túi đồ Phó Nhiễm xách theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-283.html.]

 

"Mẹ, Vưu Ứng Nhụy không có ở nhà sao?"

 

"Oh, Nhụy Nhụy đi chơi cùng bạn rồi."

 

Phó Nhiễm ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Thẩm Tố Phân rót ly nước cho cô, bộ y phục đang mặc chính là ngày hôm qua Phó Nhiễm chọn lựa cho bà ở cửa hàng đồ cao cấp.

 

Phó Nhiễm nhìn xung quanh một vòng, Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân lần lượt ngồi vào chỗ đối diện Phó Nhiễm.

 

Ánh mắt cô nhìn qua máy đun nước bên cạnh, thấy một ly thủy tinh bể để ở góc, sắc mặt Thẩm Tố Phân không tốt, vẻ mặt bộ dáng hoảng hốt.

 

"Mẹ, mẹ không sao chớ?"

 

Thẩm Tố Phân hoảng hốt lấy lại tinh thần, Vưu Chiêu Phúc ngồi bên tay trái hướng bà trừng mắt.

 

"Có thể tối hôm qua mẹ con không ngủ ngon."

 

Phó Nhiễm đem chén nước đặt ở trên khay trà.

 

"Con thấy dưới lầu không ít người đang nhảy ở quảng trường, còn có các hoạt động thể thao, hai người không có việc gì có thể đi đánh cầu lông một chút."

 

Thẩm Tố Phân cười đến mất tự nhiên.

 

"Những thứ kia không phải chúng ta có thể học được, cha con đi ra ngoài chơi mạt chược cả ngày, mẹ cũng chỉ xác định xem ti vi g.i.ế.c thời gian."

 

Đầu tiên là bà muốn tìm một chút công việc, nhưng Vưu Ứng Nhụy không cho, nói ở tiểu khu cao như vậy, tiền một tháng đi làm liền cũng không đủ chi tiêu, Thẩm Tố Phân cũng không nghĩ tới ý định này nữa.

 

Vưu Chiêu Phúc lấy cùi chỏ đẩy đẩy vợ ngồi bên cạnh, nháy mắt ý bảo bà mở miệng, Thẩm Tố Phân do dự, nhìn quà cáp Phó Nhiễm mang tới, trong lòng càng cảm thấy có lỗi.

 

Phó Nhiễm thấy bà ấp a ấp úng.

 

"Mẹ, có chuyện gì sao?"

 

Thẩm Tố Phân cắn chặt răng không nói lời nào.

 

"Tiểu Nhiễm."

 

Ánh mắt Vưu Chiêu Phúc lướt qua ly thủy tinh ném vụn kia, trong mắt của ông ta lộ ra phức tạp, nhưng vẫn mở miệng.

 

"Thật ra thì chuyện hai mươi mấy năm trước con cùng Nhụy Nhụy bị tráo đổi, lúc đó cha mẹ chồng con cũng biết."

 

Nét mặt Phó nhiễm bình tĩnh.

 

"Con"

 

Bọn họ nghĩ thầm, nhất định là Phạm Nhàn đã nói cho Phó Nhiễm.

 

Nét mặt Thẩm Tố Phân vô ý hiện rõ vẻ do dự đấu tranh vật lộn, thấy Vưu Chiêu Phúc giống như còn có ý muốn nói tiếp, bà vội vàng dùng tay níu cánh tay của ông lại.

 

"Đừng nói ahhh... Ông im miệng đi, tích chút phúc đức!"

 

Vưu Chiêu Phúc hất tay đẩy Thẩm Tố Phân ra.

 

"Tiểu Nhiễm có quyền được biết."

 

Tránh ánh mắt của Thẩm Tố Phân đang rưng rưng, Phó Nhiễm chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình gần như ngưng trệ, cô sinh ra một cảm giác bài xích đặc biệt theo bản năng.

 

"Thật ra thì, cũng không phải chúng ta bị hắn vô ý bắt gặp, mà là Minh Vân Phong đã bỏ tiền ra, là ông ta chỉ điểm chúng ta tráo đổi con đi."

Loading...