Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-03-27 11:41:44
Lượt xem: 3

"Anh uống ít

 

"Phó tiểu thư đau lòng?"

 

"Tôi sợ hắn say đến choáng váng."

 

Tống cục dùng ngón tay chỉ Phó Nhiễm.

 

"Nơi này người tỉnh táo nhất là Phó tiểu thư, chỉ uống một ly rượu, cô phải phụ trách đưa Tam Thiếu trở về."

 

Khóe miệng Phó Nhiễm khẽ giật giật.

 

"Đó là đương nhiên."

 

Cánh tay Minh Thành Hữu chợt đưa qua ôm lên bả vai Phó Nhiễm, không biết hắn là say thật hay là đùa bỡn giả say rượu, lại hướng mặt của cô phả ra một hơi. Phó Nhiễm bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn đụng phải thấy đau, nét mặt có vẻ giận cũng không tỏ ra trước mặt người khác.

 

"Đã nói anh đừng uống nhiều rượu như vậy."

 

"Không phải là có em ở đây sao?"

 

Nói xong, lại phả một hơi.

 

Mặt Phó Nhiễm bị hắn ôm trong lòng đỏ bừng, vốn đang nóng, lúc này lại bị gã say rượu này ôm lấy càng không thể động đậy, mấy người Tống cục đều là người từng trải, chỉ ha ha cười nói người trẻ tuổi rốt cuộc vẫn tốt, muốn ra sao thì ra.

 

Một bữa cơm thật vất vả qua đi, không biết người nào lại nói muốn đánh mạt chược.

 

Phó Nhiễm cũng không tiện trên đường rời đi, đành phải ngồi vào bên cạnh Minh Thành Hữu, đánh mấy ván, Minh Thành Hữu đưa tay đẩy đẩy cô.

 

"Em tới đây."

 

"Tôi không biết.

 

Hắn đã tự động lùi lại bên cạnh.

 

"Anh dạy cho em."

 

Minh Thành Hữu say đến nhìn không ra hình thù gì nữa, dựa vào ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi, nơi nào còn quản được cô chứ.

 

Phó Nhiễm lúng túng sờ bài xuất bài, cũng không biết đánh loạn những thứ gì, chờ tan cuộc tính lại, lại thua sáu con số thay lợi thế của Minh Thành Hữu. Tống cục bọn họ dĩ nhiên là ung dung, Phó Nhiễm cũng am hiểu sâu, không phải là Minh Thành Hữu mượn tay cô đưa tiền cho bọn họ sao.

 

Sau khi tiễn bọn họ ra về hết, Phó Nhiễm quay đầu lại thấy Minh Thành Hữu tựa trước cửa sổ xe, đầu thấp không thấy rõ ánh mắt của hắn, đợi sau khi Phó Nhiễm đến gần, Minh Thành Hữu đưa ngón tay chỉ, ý bảo cô mở ra. Bước chân lảo đảo ngồi vào ghế lái phụ, bàn tay Minh Thành Hữu chống lên trán, Phó Nhiễm thắt dây an toàn cho hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-272.html.]

 

"Còn tốt đó chứ?"

 

"Em hãy thử xem rót đầy một chai rượu trắng xem."

 

Phó Nhiễm móc chìa khóa xe ra phát động động cơ.

 

"Tôi đưa anh trở về."

 

Trung Cảnh Hào Đình.

 

Vưu Ứng Nhụy chìa tay đưa cho tài xế xe taxi hai tờ 100 tệ.

 

"Không cần tìm, anh giúp tôi xách hành lý tới cửa thôi."

 

Xe taxi công việc buổi chiều vốn là không đông khách, gặp phải người rộng rãi tự nhiên vui mừng. Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu nhìn về biệt thự trước mắt, bên trong khoảng không gian đen kịt, xem ra Minh Thành Hữu không có ở nhà. Cô nói với hắn là buổi sáng ngày mai mới lên máy bay, buổi tối xuất hiện ở đây cũng là định cho Minh Thành Hữu bất ngờ

 

Vưu Ứng Nhụy kéo hành lý đi vào bên trong vườn, cô có chìa khóa ở Trung Cảnh Hào Đình, cái chìa khóa vui sướng bay múa ở đầu ngón tay, một chuỗi chìa khóa có ý vị như thế nào với một người phụ nữ, sẽ không có người nào là không hiểu.

 

Vưu Ứng Nhụy đi vào cửa trước, lấy ra đôi dép lê từ trong tủ giày, cô khom lưng nhét giầy vào, suy nghĩ một chút, lại đem giầy lấy ra tìm một nơi kín đáo giấu đi.

 

Cô đã nói là muốn cho Minh Thành Hữu bất ngờ lớn.

 

Lấy hành lý lên lầu, Minh Thành Hữu quả nhiên còn chưa về nhà, Vưu Ứng Nhụy đem va ly nhét vào trong tủ quần áo, trong phòng chỉ có dấu vết một người ở, cô đi vào phòng tắm, thấy d.a.o cạo râu cùng nước súc miệng của Minh Thành Hữu nằm lôn xộn. Vưu Ứng Nhụy đưa tay dọn dẹp, cũng không biết người giúp việc là mời tới để làm gì, chút chuyện nhỏ này cũng không làm được. Vưu Ứng Nhụy loay hoay một hồi trong phòng tắm, đồ dùng rửa mặt của một người, áo choàng tắm, thật may là, không có dấu vết của người khác.

 

Cô ở bên trong phòng cũng không mở đèn, cũng không gọi điện thoại cho Minh Thành Hữu, Vưu Ứng Nhụy đi ra ban công lầu hai, bóng đêm phủ một màu đen, trong lòng vội vàng cùng hưng phấn theo chờ đợi thời gian khá dài mà càng đống càng nặng.

 

Bây giờ cô rất muốn gặp Minh Thành Hữu, dù là nghe một chút giọng nói của hắn, để cho cô nhìn cũng được.

 

Trong ánh mắt xuất hiện một chiếc xe con, từ xa đến gần, đến cửa Trung Cảnh Hào Đình, Vưu Ứng Nhụy cố gắng nhìn trong bóng đêm mới nhận ra là một chiếc xe màu đỏ.

 

Người trên xe cũng không xuống ngay.

 

Vưu Ứng Nhụy khẩn trương níu lấy ngực, nhịp tim càng lúc tăng, giống như có cái gì sắp xáy ra.

 

Phó Nhiễm cởi dây an toàn ra, sắc mặt Minh Thành Hữu trắng bệch, chân mày nhíu lại thật chặt, vốn là môi mỏng khêu gợi mệt mỏi mân thành đường thẳng tắp. Phó Nhiễm đưa tay đẩy hắn một cái.

 

"Đến rồi."

 

Dạ dày Minh Thành Hữu sôi trào một hồi, chợt đẩy cửa xe Phó Nhiễm ra, hắn nhanh chóng vọt tới vỉa hè bên kia đường nôn mửa. Cũng chỉ là nôn ọe, không ói ra gì cả. Phó Nhiễm xuống xe từ cửa xe bên kia.

 

Thân thể Vưu Ứng Nhuỵ lui về phía sau co lại, mặc dù cách xa nhau khá xa nhưng cô liền có thể nhận ra Phó Nhiễm, trong lòng họ, đối phương giống như cây gai, thân phận lúng túng đương nhiên không thể chú ý. Vưu Ứng Nhuỵ cố gắng không rơi nước mắt, không dám để cho Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm phát hiện mình.

Loading...