Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 252
Cập nhật lúc: 2025-03-25 20:13:59
Lượt xem: 2
Minh Thành Hữu cầm chìa khóa xe ném về phía khay trà, nặng nề ngồi vào ghế sa lon.
"Quả nhiên là mẹ, ông ta cần hạ hỏa, có thể phải qua ngày mai mới tốt lên được."
Lý Vận Linh đưa ngón tay chỉ thẳng Minh Thành Hữu.
"Nếu bị con nhận rõ mẹ cũng không có gì đáng nói, nhưng con cùng chú Sài đối đầu với nhau làm sao còn làm ông ta ra nông nỗi như vậy?"
"Ông ta đã gọi điện thoại cho mẹ."
Minh Thành Hữu nhận lấy ly trà Tiêu quản gia
Lý Vận Linh không nói không rằng, cắt bỏ cành lá dư thừa đi, về sau đem hoa cắm vào bên trong bình hoa.
"Thành Hữu, cho đến bây giờ cô ta vẫn còn giá trị để cho con tới cửa truy vấn?"
Minh Thành Hữu thổi lá trà dạt sang một bên, hai mắt cụp xuống thu lại tất cả cảm xúc.
"Mẹ, chiêu này của mẹ thật sự không cao minh chút nào, để cho hắn giả danh thư ký Sài, dù gì thư ký của XX cũng là họ Sài, như vậy làm tổn hại tới danh dự của người khác, coi chừng sẽ tìm mẹ tính sổ."
"Tên nhóc c.h.ế.t tiệt, ta đưa cô ta đi như vậy hắn sẽ không cần sao? Ta là gián tiếp vì tốt cho cô ta, hai bên đều có lợi."
Minh Thành Hữu khẽ uống hớp trà, ánh mắt lại đang từ từ chuyển sang lạnh lùng, Lý Vận Linh không để ý tới, trong miệng càng ngày càng không thu lại được.
"Ta vốn định sẽ tác thành cho cô ta, dù sao cũng đã ngủ cùng, chuyện của Phó Tụng Đình nhất định hắn sẽ giúp, một công đôi việc. . . . . ."
"Phanh!"
Cây kéo trong tay Lý Vận Linh lảo đảo, thiếu chút nữa cắt tới tay.
Bà không thể tin nổi nhìn bên trong phòng khách bừa bãi, mảnh vụn thủy tinh vỡ vụn rơi đầy đất, nhìn lại Minh Thành Hữu ngồi đối diện, sắc mặt u ám không ngờ tới, thần sắc làm cho người ta sợ hãi, Lý Vận Linh đem cây kéo đập lên mặt bàn.
"Thành Hữu, con có ý gì?"
"Chuyện của Phó gia cũng là mẹ làm ra?"
"Ta lại hi vọng ta có khả năng đó."
Lý Vận Linh
"Chuyện thư nặc danh đơn thuần là ngoài ý muốn, chẳng qua ta chỉ là thăm dò được tình hình thôi, đừng cho là ta không biết trong lòng con đang có tâm tư gì, ra ngoài huyên náo ồn ào, chuyện con cùng Nhụy Nhụy con cũng cất giấu, Thành Hữu, dừng lại đi!"
"Mẹ."
Ánh mắt Minh Thành Hữu như giảm bớt sự cáu kỉnh.
"Chuyện của con mẹ có thể đừng động tới hay không?"
"Ta mặc kệ con được không? Hôm nay ta chỉ cho con nhỏ kia một chút dạy bảo, nếu con làm xằng làm bậy nữa ta cũng không thể bảo đảm chuyện sau này."
Tâm tình Lý Vận Linh kích động, Tiêu quản gia nghe thấy động tĩnh liền ra ngoài, đứng im ở cửa cầu thang cũng không dám đến gần.
"Con nói rồi, con có chừng mực."
"Thành Hữu, nếu mọi chuyện đã qua rồi thì cứ để nó trôi qua đi, con như vậy ta sợ con sẽ rơi vào lần nữa."
Minh Thành Hữu khẽ nhếch môi cười lạnh.
"Nhưng nếu như con thật sự muốn rơi vào, mẹ đề phòng trốn tránh cũng không thể, nhưng nếu như con không nghĩ tới. . . . . ."
Khóe miệng hắn dần dần mím lại.
"Cho nên, mẹ cứ ở nhà làm vườn với cây cỏ của mẹ đi, đừng động tới con."
Lý Vận Linh tức giận đến nghiến răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-252.html.]
" Nhụy Nhụy có biết không?"
Minh Thành Hữu nâng chân trái lên, xoay xoay chiếc nhẫn đính hôn
"Biết."
Lý Vận Linh giật mình cao giọng.
"Vậy nó nói thế nào?"
Minh Thành Hữu có vẻ như không kiên nhẫn, sai Tiêu quản gia đi pha thêm ly trà lần nữa.
"Con có nói qua với cô ấy, nếu không chịu được thì có thể rời đi."
Lý Vận Linh cầm cây kéo chỉ hướng Minh Thành Hữu.
"Chúng ta đều thiếu nợ con."
Trong lòng phẫn hận lại khó khăn bổ sung thêm một câu.
"Con là đời trước mắc nợ Phó Nhiễm."
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, mất hồn nhìn về chiếc đèn phong cách Châu Âu trên đỉnh đầu.
"Thành Hữu, con cũng trưởng thành rồi, theo ta thì hãy để cho Nhụy Nhụy trở về Nghênh An nhanh lên một chút, sớm sinh đứa bé đi, con xem ta ở nhà cả ngày rất buồn chán. "
Lý Vận Linh bỏ cái bao tay ra, nhìn Minh Thành Hữu dáng vẻ mất hồn không nhịn được hỏi tiếp.
"Thành Hữu, năm qua các con là ở cùng một chỗ sao?"
Minh Thành Hữu thu hồi thần sắc, ánh mắt buồn bã, hắn bình tĩnh trở lại, cố giấu cảm xúc trong ánh mắt, có chút dở khóc dở cười.
"Mẹ, mẹ thật là ‘già mà không kính’, ngay cả chuyện như vậy cũng trông nom."
"Ô hay.
Lý Vận Linh cười nói.
"Đứa nhỏ c.h.ế.t tiệt, càng ngày càng không đứng đắn."
Phó Nhiễm lái xe trở về Phó gia, đi vào phòng khách cũng không thấy bóng dáng Phạm Nhàn, Phó Tụng Đình ngồi một mình ở phía trước cửa sổ, trên chiếc bàn thấp đang bày một bàn cờ.
Cô nhẹ nhàng đi tới, thấy Phó Tụng Đình đang đánh cờ một mình, cánh tay trái chống trước ngực, dáng vẻ đang mải miết suy nghĩ.
Phó Nhiễm lặng yên không một tiếng động ngồi vào đối diện ông.
"Cha."
Phó Tụng Đình ngẩng đầu lên.
"Làm ta hoảng sợ, vừa trở về sao?"
"Vâng."
Phó Nhiễm nhìn xung quanh.
"Mẹ đâu?"
"Mẹ con thấy trong người không thoải mái, ăn xong cơm tối liền lên lầu nghỉ ngơi."
"Đã khám bác sĩ chưa cha?"
"Bệnh cũ, trong lòng bà ấy có chuyện."
Phó Tụng Đình thu hồi quân cờ.