HỢP ĐỒNG NGOÀI GIỜ - CHƯƠNG 20 – GIỌT NƯỚC TRÊN CÂN

Cập nhật lúc: 2025-11-04 04:48:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng, sương phủ đầy mặt ruộng. Những hàng lúa gặt dở còn vương hạt, ướt đẫm như ai . Trọng tới sớm, dựng xe ngoài bờ, tay áo xắn cao. Khi An Nhiên bước , chỉ gọn: “Hôm nay gió Nam, nắng sẽ lên trễ.”

Cô gật đầu, đặt chiếc điện thoại dán kín logo túi áo. Bên trong, camera nhỏ yên lớp vải, hướng khe hở đủ để ghi hình.

Họ đến trạm cân đúng lúc thương lái tới. Vẫn là mấy gương mặt cũ: gã răng trầu, ghi sổ, hai thanh niên khuân bao. Một trong đó liếc An Nhiên, giọng kéo dài:

“Cô coi cân nữa hả? Ở đây thu học phí nghen.”

“Không, chỉ giúp bà con ghi liệu thôi.” Cô nhẹ, như châm chọc.

Bác Tám Hòa , tay cầm tờ biên nhận cũ. “Cân cho tui bao . Hôm qua ghi ẩm mười lăm rưỡi, tui tin.”

Người ghi sổ nhún vai, nhét tờ giấy sổ: “Cân thì cân, nhưng trừ cũng đừng than.”

Bao lúa đặt lên bàn, kim nhảy lên, dừng ở 59,8. Người ghi sổ ghi liền tay: “Ẩm mười lăm rưỡi. Trừ hao một phẩy tám.”

An Nhiên đồng hồ tay, bấm nút tăng âm lượng. Camera bắt đầu .

Cô bước gần, chỉ tay bao lúa:

“Anh thể cho xem máy đo độ ẩm ? mẫu lấy chỗ nào.”

Người ghi sổ liếc cô, nửa miệng:

“Cô hỏi kỹ dữ. Mẫu là tụi lấy đại diện, khỏi coi. Ở đây ai cũng .”

“Đại diện là mấy bao?” Cô vẫn giữ giọng đều.

“Ba bao một lô.”

“Lô của bác Tám năm bao. Sao lấy ba?”

Gã răng trầu chen :

“Cô giáo ơi, ở quê , tin bằng lời. Đừng đem luật thành phố về dạy tụi tui.”

An Nhiên quanh, thấy vài dân tụ , nhỏ to. Một bà khẽ: “Thôi cô ơi, miễn bán là mừng.”

Cô nén thở, gật: “Dạ, con . chỉ rõ thôi, để khỏi mất oan.”

Trọng sát bên, ánh mắt đảo nhanh về phía cái thùng nhựa xanh hôm qua. Vẫn ở chỗ cũ. , ống nhựa nhỏ cắm nắp, đầu nối với can nước đặt bàn cân. Anh khẽ hất cằm về phía đó. An Nhiên hiểu, cúi xuống giả vờ nhặt cây rơi, tay điều chỉnh góc .

Tiếng “tách” nhỏ vang lên — máy ghi giọt nước rơi đều từ ống nhựa, rơi thẳng xuống bao lúa mở. Gã răng trầu vẫn đang với khác, .

Khi xong lượt cân, An Nhiên . Bác Tám nắm tay cô, giọng run run:

“Cảm ơn cô nghen. Cái clip đó để coi, ai hết.”

Cô gật, dặn: “Bác giữ kỹ. Con sẽ ghép thành một file, để bà con cùng xem.”

Trên đường về, Trọng im lặng. Cô cũng . Chỉ tới khi qua cầu nhỏ, mới mở lời:

“Cô nghĩ mấy tấm hình, mấy đoạn clip đó đổi ?”

“Không . nếu gì trong tay, chỉ tin kẻ lớn tiếng hơn.”

“Còn nếu cô đăng lên mạng?”

xa, mắt sáng trong nắng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-ngoai-gio/chuong-20-giot-nuoc-tren-can.html.]

“Thì ít nhất, cũng ai đó sự thật bắt đầu từ .”

Chiều đó, An Nhiên laptop, ghép video. Hình ảnh rung, âm thanh lẫn tiếng gió, nhưng vẫn thấy rõ giọt nước từ ống nhựa rơi xuống bao lúa. Cô chèn dòng chữ nhỏ cuối clip:

“Độ ẩm của hạt. Là của nước trong lòng .”

Trọng , khẽ:

“Nghe giống bài thơ hơn bằng chứng.”

“Phải cảm xúc thì mới chịu xem.” Cô đáp, môi cong nhẹ.

Cô gửi clip cho một quen báo ở huyện — từng mời cô dự buổi tập huấn. Kèm theo lời nhắn ngắn:

“Chị coi giúp. Nếu đăng , xin giữ giấu tên bà con.”

Đêm, tiếng dế kêu đều đặn trong vườn. Bà ngoại vọng từ trong nhà:

“Con coi mà liệu, đụng vô thế, gió đổi liền đó.”

An Nhiên đặt tay lên bàn phím, đoạn video đang tải. Dưới thanh tiến trình, dòng chữ chạy chậm: Uploading... 34%...

Cô khẽ mỉm :

“Gió đổi thì hạt mới bay, ngoại .”

Sáng hôm , cả làng xôn xao. Clip chia sẻ trang tin địa phương. Dưới phần bình luận, nhiều :

“Tui từng bán ở đó nè, đúng y chang!”

“Giọt nước là gì? Sao lúa ẩm hoài?”

“Cô giáo là ai mà dám ?”

Trạm cân im lìm suốt buổi sáng. Đến chiều, một chiếc xe bán tải màu đen dừng nhà văn hóa. Gã răng trầu bước xuống cùng hai đàn ông lạ.

“Cô An Nhiên nhà ?” — giọng khàn và chậm.

Bà ngoại tưới cây đáp: “Đi dạy .”

Hắn gằn, nheo mắt:

“Vậy cô về, với cô, ở quê sống cho yên. Đừng clip kiểu đó nữa. Mưa to, trạm cân trơn, dễ té lắm.”

Bà ngoại siết chặt vòi nước, dòng nước phun mạnh, văng giày . Bà gọn:

“Ở quê, sống yên nhờ sợ trời, chứ sợ .”

Tối đó, Trọng sang. Thấy cửa đóng, gọi nhỏ: “An Nhiên, mở cửa. Có chuyện .”

Cô mở, trong tay vẫn cầm cuốn sổ. “Em .”

“Cô sẽ gì tiếp?”

thẳng , ánh mắt run:

“Gió thổi . Giờ chỉ còn coi ai đủ rễ để bật gốc.”

HẾT CHƯƠNG 20

Loading...