HỢP ĐỒNG NGOÀI GIỜ - CHƯƠNG 19 – BÓNG TRONG LÚA
Cập nhật lúc: 2025-11-04 04:47:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , trời đổ mưa rào tạnh nhanh như một cái chớp mắt. Đường trạm cân lầy nhão, bánh xe cày thành hai vệt sâu, nước vàng đục lấp xấp. Tiếng máy nổ “pặc pặc” vang lên từ nhà kho tôn bạc. Mùi rơm ẩm lẫn mùi dầu nhớt.
An Nhiên sát bên Trọng. Anh che cho cô bằng chiếc áo mưa mỏng, tay dắt xe. Mắt thẳng, như để ý tới những cái liếc của vài cạnh hiên.
“Cô tới coi cân hả?” Một gã đàn ông nhạt, răng nhuộm trầu. “Cân công an xã ký giáp ranh, khỏi lo.”
An Nhiên gật đầu, mỉm đúng mức. “ chỉ coi cho . Mấy bữa nay bà con hỏi nhiều quá.”
Trong nhà kho, một dãy bao lúa xếp chờ, dây rút đỏ buộc hờ. Trên bàn cân kim, chiếc kim nhỏ rung rung dừng ở con 62,5. Người ghi sổ nhanh như nuốt chữ: “Sáu mươi hai rưỡi. Độ ẩm mười bốn. Trừ hao một phẩy hai.” Anh nhấc bút, mắt rời tờ giấy.
An Nhiên nghiêng , để ý một thùng nhựa xanh đặt khuất cọc bao. Vòi nước vắt qua mép, nhỏ từng giọt lên một bao lúa đang mở miệng. Giọt nước thấm lớp hạt vàng nhạt, tạo thành mảng sẫm như vệt mồ hôi.
Cô hỏi nhẹ, như hỏi chơi: “Sao bao ướt ?”
Người đàn ông bên cạnh nhún vai: “Mưa nãy giờ đó cô.” Hắn trỏ sân khô ráo, nắng chảy thành vệt. Cả nhà kho im lặng một nhịp.
Trọng khẽ chạm khuỷu tay cô, ngầm bảo đừng thêm. An Nhiên vẫn lùi một bước, kim cân và tờ sổ. Cô ghi nhanh cuốn sổ tay nhỏ: “62,5 – 14% – trừ 1,2. Bao vệt ẩm.” Bút chì trượt một đường thẳng, để vệt xám sắc lạnh.
Tới lượt bác Tám Hòa. Bác đội nón lá sờn, áo bà ba thấm mồ hôi, nắm dây buộc bao, mắt dõi theo. Khi bao lúa đặt lên bàn cân, kim nhảy vọt hạ. Người ghi sổ lẩm bẩm: “Năm mươi bảy tám. Ẩm mười lăm rưỡi. Trừ hao một phẩy tám.” Bác Tám ấp úng: “Ủa, tui phơi hai nắng … Sao ẩm tới mười lăm rưỡi?”
“Giấy ghi , bác.” Gã răng trầu hề hề, xé tờ biên nhận. “Bác bán thì ký.”
Bác Tám bóp chặt mối dây, mắt đỏ hoe. An Nhiên tiến gần, giọng nhỏ đủ bác : “Bác giữ giúp con cái biên nhận, với cân. Con xin chụp .” Bác cô, ngập ngừng, gật đầu. Cô đưa điện thoại, bấm nhanh tách tách, tay run.
Một gã trẻ phía khẩy: “Cô giáo ơi, chụp nhiều giá lên . Ở đây tụi tui cân theo ‘quy chế’ hết trơn.” Hắn nhấn mạnh chữ “quy chế” như một thứ bùa hộ mệnh.
An Nhiên đáp. Cô sâu tờ “quy chế” dán vách tôn: chữ in mờ, chỗ nắng phai, chỗ nước b.ắ.n thành đốm. “Độ ẩm tiêu chuẩn: 13–14%.” Không cách nào kiểm tra tại chỗ. Không máy đo do nông dân quản lý. Mọi thứ “tiêu chuẩn” bên phía mua.
“Đi thôi,” Trọng khẽ khi xong lượt bác Tám. “Ở lâu dễ sinh chuyện.”
Ra tới hiên, mây kéo thành từng vệt dài, đổ bóng xuống cánh đồng cắt. Gió mang theo mùi lúa nảy mầm. An Nhiên , những bánh xe rít qua vệt bùn, nghĩ về từng con biên nhận hồi nãy như những móc câu nhỏ móc túi áo bà con.
“Anh thấy ?” cô hỏi. “Nếu ẩm tăng nửa phần trăm, mỗi bao mất thêm mấy ký. Năm mười bao, một mùa là tiền học của một đứa nhỏ.”
Trọng cô, mắt đục màu khói. “ thấy. chắc ai theo. Ở đây… sợ mất đầu hơn mất vài trăm ngàn.”
“Vì ai cho họ cái ‘vài trăm’ đó cộng thành gì.” Cô siết cuốn sổ. “Mình . hết, bằng chứng.”
Chiều, An Nhiên ghé “Lớp Buổi Tối”. Bọn trẻ hí hoáy bài tập. Hạnh đưa cô tờ giấy, khoe: “Con ‘biên nhận’ nè cô.” Dòng chữ còn ngã nghiêng, nhưng chữ “biên nhận” rõ ràng, dấu nặng đúng chỗ, như một cái đinh đóng ván.
Cô xuống cạnh, giảng chậm, giọng thấp và đều, như dỗ dành cả chính : “Đọc kỹ từng dòng, hiểu từng chữ. Không hiểu thì hỏi. Không gì hổ khi hỏi.”
Khi lớp tan, Trọng đem qua cho cô một cái hộp nhỏ, mở là chiếc điện thoại cũ, mặt kính nứt chân chim.
“ cài sẵn ứng dụng bằng nút tăng âm lượng,” . “Cô bấm một cái là nó . Nhỏ, bỏ trong túi cũng .”
An Nhiên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt : nghiêm mà dịu. “Cảm ơn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-ngoai-gio/chuong-19-bong-trong-lua.html.]
Trước hiên nhà văn hóa, trời chạng vạng. Đom đóm lập lòe ven bờ cỏ như những dấu chấm than lặng lẽ. Ở cuối đường, ánh đèn trạm cân vẫn sáng, vàng nhờ nhợ.
“Cô chuyện sẽ ghét,” Trọng , vòng vo. “Không chỉ thương lái. Cả trong làng nữa. Người sẽ cô rối.”
“Anh cũng ghét hả?” An Nhiên hỏi, nửa đùa nửa thật.
Anh , lắc đầu: “Ghét thì . Sợ thì .”
“Sợ gì?”
“Sợ cô mệt. Với… sợ cái gì đó trong làng gãy luôn.”
An Nhiên giữ im lặng. Trong đầu cô, những con buổi sáng dồn thành bức tường gạch. Mỗi “trừ hao” là một viên gạch mất. Mỗi “ẩm mười lăm rưỡi” là một mạch vữa mờ. Tường càng lúc càng mỏng. Chỉ cần một cơn gió mạnh, nhà sẽ đổ lên đầu ở.
Cô chậm: “Ngày xưa đo thứ bằng KPI. Giờ đo bằng bữa cơm.” Ngước . “Nếu gãy, dựng . Miễn là đừng để ngay đè.”
Đêm, cô về nhà bà ngoại. Bàn ăn dĩa rau luộc, chén mắm ớt, cá kho còn ấm. Bà hỏi vu vơ: “Bữa nay con ?”
“Con coi cân,” An Nhiên đáp, múc cho bà muôi canh. “Con thấy tụi nó trừ ẩm kỳ.”
Bà chậm rãi nhai, mắt về ô cửa tối: “Ở quê, sống nhờ thói quen, sợ nhất là đổi. Con đụng vô thói quen, coi chừng nghịch tay.”
“Con sẽ nhẹ,” cô , “nhưng con lùi.”
Sau bữa, cô mở laptop. Tạo một bảng tính: Tên hộ – Số bao – Trọng lượng cân – Độ ẩm ghi – Tỉ lệ trừ hao – Số tiền nhận – Ảnh biên nhận. Cột cuối cùng cô đặt tên “Ghi chú mùi”. Trọng lướt qua, bật : “Ghi chú mùi là gì?”
“Là mùi của sự gian,” cô đáp, nửa đùa nửa thật. “Có khi là mùi nước ẩm, khi là mùi dầu máy, khi là mùi sợ.”
Điện thoại rung. Tin nhắn từ lạ: “Cô giáo. Đừng phim nữa. Ở đây cần vai chính.”
An Nhiên màn hình, bấm tắt. Cô mở ngăn kéo, lôi cuộn băng dính đen và một cây kim nhỏ. Trọng ngạc nhiên: “Làm gì ?”
“Dán che logo máy, gắn kim đường may túi áo cho chắc,” cô tỉnh như công thức. “Mai trạm cân với bác Tám. Anh ?”
Trọng im một lúc. Tiếng côn trùng rì rầm ngoài vườn như một bản nhạc nền cũ. Rồi gật: “Đi. cô phía trong. ngoài.”
“Ừ,” An Nhiên mỉm . “Mình cần hùng. Mình chỉ cần đủ bằng chứng.”
Đêm xuống . Ở xa, sấm khẽ rung như ai kéo một dải tôn dài. An Nhiên tắt đèn, chỉ để chiếc đèn bàn soi lên cuốn sổ. Trang mới trắng toát. Cô dòng đầu:
“Ngày 1 – Bắt đầu ghi. Không để kiện ai. Để hiểu mất bao nhiêu, và vì .”
Cô chấm ngòi bút, mực đen loang thành một chấm nhỏ giống giọt mưa. An Nhiên nhắm mắt vài giây, thấy gương mặt bác Tám lúc trừ hao “một phẩy tám”: mép run nhẹ, tay gân xanh, cổ họng nuốt khan.
Cô mở mắt. Trong lòng, nỗi sợ vẫn đó, nhưng bên cạnh nó là một cái gì ấm và cứng, như hạt lúa khô lòng tay: nhỏ, im lặng, nhưng thể nảy mầm.
Sáng mai, họ sẽ trạm cân. Không để to chuyện. Mà để thắp một ngọn đèn nhỏ, soi chỗ tối lâu nay ai dám .
— HẾT CHƯƠNG 19 —