Trời sang tháng chín. Cánh đồng Phú Điền vụ gặt còn những gốc rạ ướt nước, mùi bùn ngai ngái len qua từng ngõ nhỏ. Buổi sáng, sương vẫn giăng như khói, đó tiếng vịt kêu bên bờ mương. An Nhiên trong hội trường xã, mặt là bản “Kế hoạch thu mua nông sản niên vụ 2025” in bằng giấy vàng nhạt.
Trên bảng, ông Tín, Phó Chủ tịch xã, đang đều đều:
“Năm nay, Công ty Lực Thịnh tiếp tục bao tiêu cho bà con. Giá lúa tươi bốn nghìn tám, lúa khô năm nghìn rưỡi, đảm bảo định. Ai đồng ý, ký tên ở danh sách .”
Tiếng xì xào nổi lên. Một bác nông dân dậy:
“Sao năm ngoái sáu nghìn hai mà năm nay còn bốn tám? Phân, t.h.u.ố.c đều lên, giá xuống?”
Ông Tín mỉm :
“Do thị trường điều chỉnh, công ty tính cả chi phí vận chuyển và độ ẩm. Bà con cứ yên tâm, đầu là quý lắm .”
An Nhiên quanh. Những gương mặt rám nắng, khắc khổ, phần lớn im lặng. Bà con quen những lời “ định” như . Cô mở sổ ghi chép, khẽ một dòng:
“Giá giảm – giải thích hợp lý – dấu hiệu bất thường.”
Tan họp, cô hiên, bắt gặp ông Lực – đàn ông dáng cao, bụng phệ, áo sơ mi trắng cài cúc cổ – đang chuyện với ông Tín. Khi thấy cô, ông Lực nở nụ xã giao:
“À, cô giáo An! Năm nay cô giúp bà con ghi sổ hả? Tốt quá, xã nhờ cô nhiều lắm đó.”
Cô đáp nhẹ:
“Dạ, em chỉ ghi cho rõ ràng thôi. Mấy con nếu ghi kỹ, bà con dễ thiệt.”
Ông Lực , ánh mắt lấp lánh:
“Thiệt chút cũng cô, còn hơn là bán . Người nông giờ mềm, sống.”
Câu như lời khuyên, mà cũng như cảnh báo. An chỉ nhạt, gật đầu, bước . Gió thổi từ ngoài ruộng , mang theo mùi bùn và rơm ẩm. Cô cảm giác lạnh dọc sống lưng.
Chiều, cô về nhà bà ngoại, mở sổ cũ so. Năm ngoái, giá mua trung bình 6.200 đồng/kg, chi phí phân bón thấp hơn bây giờ 15%. Nếu tính theo năng suất trung bình, mỗi hộ mất gần một triệu đồng/ha.
Cô thêm:
“Giá giảm – phân tăng – công ty độc quyền thu mua.”
Bà ngoại nhóm bếp :
“Thôi, kệ con. Dân xưa nay gì dám cãi giá. Bán cho yên chuyện, còn lo vụ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-ngoai-gio/chuong-18-mam-nghi-ngo.html.]
Cô đáp khẽ:
“Con , nhưng nếu yên hoài thì bao giờ mới khá , bà?”
Bà thở dài.
Ngoài hiên, Trọng chạy xe đến, chở mấy bao lúa thuê cho hàng xóm. Mồ hôi lấm tấm, :
“Nghe mai thương lái về cân. Cô ghi giùm mấy nhà cuối danh sách ?”
Cô gật, hỏi:
“Anh thấy họ cân lạ ? Mấy em cân nhanh quá, ai kịp kiểm.”
Anh gãi đầu:
“Cũng . phiền lắm, cô . Ở đây ai cũng nể tụi nó.”
An đồng. Mặt trời đỏ quạch, phản chiếu mặt nước lấp loáng.
“Nếu cứ nể, thì mãi ép thôi.”
Tối, cô mở hợp đồng mẫu mà ông Tín phát. Ở cuối trang dòng nhỏ, in nghiêng:
“Giá thu mua thể điều chỉnh tùy theo chất lượng và độ ẩm thực tế.”
Không định nghĩa rõ thế nào là “chất lượng thực tế”.
Cô thở dài, khẽ tự nhủ:
“Chữ nhỏ thường giấu chuyện lớn.”
Trước khi ngủ, cô nhận tin nhắn từ lạ:
“Cô giáo đừng hỏi nhiều. Giá định là . Lo dạy học cho vui.”
Không tên, ký.
Điện thoại sáng lấp loáng trong bóng đêm, như một dấu chấm hỏi treo lơ lửng giữa làng quê yên bình.
An lặng, tiếng mưa đầu mùa lộp bộp mái tôn. Trong lòng cô, một mầm nghi ngờ bắt đầu cắm rễ — nhỏ thôi, nhưng đủ sâu để báo hiệu cho một mùa bão sắp đến.
— HẾT CHƯƠNG 18 —