HỢP ĐỒNG NGOÀI GIỜ - CHƯƠNG 17 – MÙA GẶT THỨ HAI

Cập nhật lúc: 2025-11-04 04:46:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tháng tám, trời xanh cao đến mức thể tiếng gió lùa qua đám mây. Trên cánh đồng, những cây lúa trĩu đầu vàng óng, cúi như chào đất . Mùa gặt đến, và với An Nhiên, đó là mùa đầu tiên cô cảm nhận trọn vẹn mùi thơm của thóc chín – mùi nồng, dịu, vị của mồ hôi, nắng và niềm tin.

Một năm trôi qua, nhanh như thở nhưng đủ dài để đổi một con . “Lớp Buổi Tối” giờ hơn hai chục học trò, từ bọn trẻ con đầu xóm đến vài bác trung niên học chữ để ký tên nhận tiền bán lúa. Bà ngoại : “Giờ cả làng cũng mặt cô giáo An.” Cô theo, mà trong lòng ấm. Cô từng nghĩ sẽ dạy ai, càng nghĩ gọi là “cô giáo.”

Buổi sáng, cô cùng Trọng ruộng gặt sớm. Gió sớm mang lạnh, quần xắn cao, tay cầm liềm, tiếng lúa xào xạc như một bài hát cổ. Hai việc ít , chỉ trao ánh , nụ ngắn. Có lúc cô chạm ánh nắng phản chiếu lưỡi liềm đang cắt, chói đến nhức mắt nhưng . Cô nhận , giữa sự lặng thinh của đất, những thứ cần diễn tả vẫn chạm .

Trọng ngẩng đầu, :

“Cô quen ruộng ha.”

“Chắc ruộng cũng quen ,” cô đáp, giọng nhẹ.

Anh : “Đất quen chân chăm nó. Lâu về, nó buồn.”

xa: những đụn rơm mới chất, bờ mương trong veo, cánh cò chấp chới. Tất cả bình dị đến mức quên nó quý thế nào.

Buổi trưa, cô ghi sổ cho bà con. Giờ đây, nhiều mang sổ đến nhờ cô giúp ghi “phiếu bán”, “biên nhận”, “cam kết bao tiêu”. Cô dạy họ cách từng dòng nhỏ trong hợp đồng: “Tổng trọng lượng”, “Đơn giá tạm tính”, “Ngày thanh toán.”

“Coi chỗ nè, ghi rõ ràng, để mờ,” cô , tay chỉ dòng chữ. Mấy bác nông dân , gật gù.

Trọng từ ngoài bước , mang theo mùi nắng và khói rơm. Anh đặt rổ cá lên bàn: “Cá đồng mới bắt. Đem qua cho cô ăn lấy sức mà ghi sổ.”

: “ ghi sổ cho luôn đó.”

Anh xuống, giọng pha chút ngượng: “Thì cũng . Coi như công bằng.”

Giữa cái giản dị , cô thấy lòng yên như mặt nước đầu mương. Tình cảm giữa họ lớn tiếng, hứa hẹn. Giống như hạt lúa – im lặng mà đủ đầy.

Chiều, “Lớp Buổi Tối” đông vui hơn khi. Trẻ con mang theo cả mùi rơm, mùi đất. Hạnh khoe với cô: “Cô ơi, má con bán lúa chữ ký con nè!” – nó mở biên nhận, dòng chữ nhỏ xíu nhưng rõ ràng, tên nó cạnh tên . Cô mà thấy cổ họng nghẹn.

Trọng ngoài cửa . Anh gì, chỉ nở nụ nhẹ – cái của thấy công việc giúp một chút, và đủ thấy đời đáng giá.

Cuối buổi, cô với bọn nhỏ:

“Ngày mai tụi con nghỉ sớm, cô lên huyện tập huấn nông sản.”

“Cô xa hông?”

“Không xa , một ngày thôi. Cô học cách trồng rau sạch, về dạy cho làng .”

Tiếng xôn xao nhỏ dần. Tụi nhỏ gật đầu, đứa còn : “Cô học về nhớ mua kẹo nha.”

Hôm , cô lên huyện cùng đoàn nông dân trẻ. Phòng họp sáng đèn, bảng chiếu đầy những biểu đồ: sản lượng, giá cả, xu hướng thị trường. Diễn giả về “chuỗi cung ứng thông minh”, “truy xuất nguồn gốc”, “nền tảng thương mại điện tử.”

Cô lắng , ghi chép cẩn thận, giơ tay hỏi:

“Nếu nông dân tụi tự bán hàng, cách nào đơn giản hơn ? Ở quê, ai cũng dùng điện thoại thông minh.”

Căn phòng im vài giây, hướng dẫn mỉm :

“Câu hỏi . Bắt đầu từ một nhóm nhỏ, một hiểu hướng dẫn mười , chụp hình, video, ghi quy trình. Tin bắt đầu từ sự thật, chứ từ quảng cáo.”

Cô ghi ngay dòng đó sổ: “Tin bắt đầu từ sự thật.”

Trên đường về, xe chạy ngang qua vùng ruộng ngập nắng. Cô qua cửa sổ, thấy những mái nhà lấp ló giữa lúa, khói lam vương trời. Mỗi nơi cô qua là một vùng nhỏ của đất nước, cùng trồng, cùng hy vọng, cùng chịu cảnh giá cả bấp bênh. Và cô , ở đó trong vòng xoay thị trường , nông dân luôn là kẻ cuối.

Về đến làng, trời sẫm. Bà ngoại chờ cơm, còn Trọng đang nhóm bếp. Anh hỏi:

“Buổi học ?”

“Hay lắm. Họ dạy cách để thành phố giá trị thật của nông sản. nghĩ, tin, hết tin .”

“Tin là hàng hiếm,” nhắc , giọng chậm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-ngoai-gio/chuong-17-mua-gat-thu-hai.html.]

“Ừ. Mà giữ hàng hiếm thì dám chịu lỗ ,” cô .

Bà ngoại đặt dĩa cá kho lên bàn, hai : “Nghe hai đứa chuyện như cán bộ.”

Trọng xua tay: “Không , bà. Cô An mới là cán bộ thiệt.”

Cô lắc đầu, : “Không, chỉ là ghi sổ cho bà con, dạy chữ cho con nít. Cán bộ thật thì quyền. chỉ lòng.”

Bà ngoại cô lâu, nhỏ: “Quyền chắc bền, lòng thì bền hơn.”

Đêm đó, cô soạn sổ. Mỗi trang là tên một hộ gia đình, loại cây trồng, chi phí, sản lượng. Cô tạo một “bản đồ nông sản” cho làng – để khoe, mà để hiểu gì, thiếu gì. Trọng sang giúp, mang theo đèn pin nhỏ.

“Cô tính gì với cái sổ dày ?”

“Thống kê. Sau khi giá xuống, ít , chứ chỉ than.”

Anh gật đầu, mắt ánh sáng: “Cái . Làm ruộng mà hiểu , chắc đỡ khổ.”

Cô mỉm . Trong đầu, những dòng chữ của buổi tập huấn hiện : “Nếu đổi vị thế của nông dân, hãy bắt đầu bằng việc họ hiểu dữ liệu của chính .”

Có thể, đây chính là con đường cô tìm – bỏ làng, mà là đưa tri thức về với đất.

Ngày gặt cuối, trời trong vắt. Cả làng rộn ràng. Những bao lúa xếp đầy sân, trẻ con nô đùa, tiếng lan khắp ngõ. Cô giúp bà ngoại phơi lúa, mồ hôi thấm áo. Khi ngẩng lên, thấy Trọng đang buộc dây rơm, nắng in thành vệt vai . Cô gọi với:

“Anh Trọng, qua đây chụp hình kỷ niệm !”

Anh lắc đầu, : “ mà lên hình, trời mưa mất.”

“Thì cứ mưa. Mưa cũng là mùa mà.”

Anh bước , cạnh, ngượng. Cô giơ điện thoại, bấm. Ảnh lưu : hai giữa đống lúa vàng, gió thổi tung tà áo, nhẹ. Một bức ảnh hảo, nhưng thật – như chính năm qua của họ.

Chiều, cô bến xe. Mai cô lên huyện nữa – hội nghị tổng kết năm, bàn chuyện phát triển mô hình “liên kết nông dân trẻ”. Bà ngoại gói cho cô gói cơm nắm, : “Đi nhớ về. Đất còn chờ con.”

Trọng ở cổng, tay đút túi, giọng nhẹ:

“Đi . đừng để mất dấu chân .”

, :

“Em , nhưng đất vẫn trong em.”

Xe lăn bánh. Cánh đồng trôi ngược, vàng rực hoàng hôn. Trong gương chiếu hậu, bóng Trọng nhỏ dần.

Cô áp tay lên ngực. Tim đập đều, vì rung động, mà vì đang đúng hướng. Một năm , cô rời khỏi thành phố với nỗi đau mất niềm tin. Một năm , cô rời làng với niềm tin nảy – niềm tin rằng, tri thức nếu chạm đất, sẽ mọc thành hạt giống.

Tối ở thị trấn, cô trong nhà nghỉ nhỏ, mở laptop xem ảnh chụp ban ngày. Mỗi tấm là một lát cắt của đời sống: bàn tay lấm bùn, nụ răng sún, cánh đồng lúa trĩu hạt, bảng học dính phấn, tấm biển “Rau sạch Phú Điền”. Tất cả ghép thành một bức tranh sống động hơn bản hợp đồng cô từng ký.

Cô mở sổ, dòng cuối ngày:

“Mùa gặt thứ hai.

Mùa đầu tiên gặt lúa.

Mùa gặt lòng tin.”

Bên ngoài, gió đêm thổi qua, mang mùi lúa mới, mùi đất, và một chút khói rơm phảng phất. Cô khép máy, cửa sổ.

Ở chân trời xa, ánh chớp lóe – báo hiệu cơn mưa đầu mùa sắp đến.

Cô hít sâu, khẽ như với chính :

“Cứ mưa . Cần mưa, hạt mới nảy nữa.”

— HẾT CHƯƠNG 17  —

Loading...