Xe khách dừng ở ngã ba. Không biển hiệu, đèn đường, chỉ một tấm bảng cũ mờ chữ “xã Phú Điền”. Đường đất đỏ kéo dài, hai bên là ruộng lúa gặt xong, gốc rạ còn vương khói đốt đồng. An Nhiên bước xuống, chiếc túi vải vai nặng trĩu hơn thực tế. Mùi rơm, mùi khói, mùi nắng cũ trộn – thứ hỗn hợp nguyên sơ mà thành phố thể tái tạo.
Cô gọi xe. Từ đây về nhà bà ngoại chỉ hơn một cây . Con đường gập ghềnh, mỗi bước giày in xuống một lớp bụi mịn. Tiếng ếch trong ruộng vọng xa, hòa tiếng ch.ó sủa, tiếng gọi từ đầu xóm. Đã lâu cô mới âm thanh của đời sống thật, qua micro, qua cuộc họp, qua máy lạnh.
Nhà bà ngoại giữa khu vườn nhỏ, tường rêu, mái ngói trũng xuống ở giữa. Khi cô đẩy cổng , bà đang nhặt rau, dáng nhỏ, tay run nhẹ, nhưng mắt vẫn sáng.
“Về , con gái.”
“Dạ, con về.”
Câu chào khàn, như một sợi dây nối mảnh ký ức đứt.
Bữa tối đầu tiên chỉ canh rau muống, cá kho và chén cơm trắng. Bà ăn chậm, cô ăn nhanh. Khi rửa chén, nước lạnh buốt tay, cô chợt nhớ bao lâu rửa chén – thật sự, bằng tay.
Sáng hôm , bà gọi dậy từ sớm. “Ra đồng với bà.”
Ánh sáng đủ vàng, sương còn bám ngọn cỏ. Cô mặc áo cũ của bà, tay cầm cuốc, theo hàng lầm lũi cánh đồng làng. Đất mềm, ẩm phả lên từ mặt ruộng, mùi bùn ngai ngái. Bà chỉ chỗ gieo hạt, chỉ cách giữ lưng thẳng khi xúc đất, chỉ cách để cuốc đ.â.m chân.
Lần đầu, cô . Tay phồng rộp, vai nhức, mồ hôi ướt cả lưng áo. Bà , : “Phải đổ mồ hôi, chớ đừng đổ nước mắt. Ở đây chỉ sợ trời hạn, chứ sợ cực.”
Buổi trưa, cô phản tre, tiếng quạt mo đập nhè nhẹ. Ngoài , gió luồn qua hàng tre, tiếng chim kêu rời rạc. Giấc ngủ đến nhanh đến mức kịp mơ. Cô nhận , khi thể đủ mệt, đầu óc sẽ thôi diễn giải.
Những ngày đó trôi đều.
Sáng – đồng.
Trưa – cơm với canh rau, cá kho.
Chiều – tắm giếng, gánh nước, đun bếp.
Đêm – hiên, bà kể chuyện mùa màng.
Không kế hoạch, báo cáo, giờ cố định 19:45.
Ở đây, tính thời gian bằng độ cao của mặt trời và màu của bầu trời.
Cô bắt đầu hiểu, tại bà vẫn sống khỏe dù máy đo huyết áp, đồng hồ đếm bước. Vì thứ ở đây đều nhịp riêng, lệ thuộc hệ thống nào ngoài tự nhiên.
Khi cắm cây mạ xuống đất, bàn tay cô đầu cảm nhận sự trơn mát của bùn, cái mùi sống của đất, cái ấm ẩm của nước. Mỗi cắm xong một hàng, cô ngẩng lên, thấy cả cánh đồng trải dài – những đường mạ thẳng đều, xanh non, lấp lánh nắng.
“Mình từng sống trong một thế giới nơi thứ thẳng, đúng, nhưng hề sự sống.”
Giờ đây, mỗi đường thẳng cô tạo đều chứa thở, đều mang ý nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-ngoai-gio/chuong-13-mua-cua-dat.html.]
Thỉnh thoảng, cô vẫn mơ. Trong giấc mơ, giữa phòng họp, mặt là những con và ánh đèn trắng. Khi tỉnh dậy, trán ướt mồ hôi. , cô sợ. Cô sân, hít sâu mùi khói rơm đang bay lên, tiếng gà gáy và đang sống.
Một buổi chiều, bà ngoại vo gạo, hỏi: “Con tính ở đây bao lâu?”
“Cho đến khi con tin con .”
Bà gật đầu, hỏi thêm. Ở tuổi của bà, rằng, tin khác là một dạng can đảm hiếm hoi – chỉ thể khi còn sợ mất gì.
Mỗi ngày, cơ thể cô khỏe hơn. Vai cứng, tay chai, da sạm . đôi mắt dần sáng , giọng mềm hơn.
Lúc bà mỏi chân, cô gánh nước giúp. Khi trời mưa, cô che rơm, nhặt trứng, quét sân.
Có hôm, một hàng xóm cô : “Giám đốc gì mà đồng khỏe ghê.”
Cô chỉ : “Ở đây giám đốc, chỉ .”
Đêm xuống, cô hiên, gió thổi qua ruộng lúa trổ đòng, mùi thơm thoảng nhẹ. Cô nghĩ đến những năm tháng qua, nghĩ đến căn phòng kính lạnh lẽo, đến ánh mắt của khi công bố quyết định “tạm nghỉ phối hợp điều tra.”
Không còn giận.
Chỉ một lớp sương mỏng của sự tiếc nuối – thứ cảm xúc chỉ tồn tại khi đủ xa để .
“Có những điều mất , để nó từng quan trọng đến mức nào.
cũng những điều rơi rụng, để thấy vẫn thể sống mà cần đến nó.”
Khi mùa gặt đến, cô cùng bà đồng sớm. Ánh mặt trời đầu ngày đổ xuống lớp sương, hạt lúa vàng óng, cong lưỡi liềm. Mồ hôi chảy ròng mặt, nhưng cô lau. Trong khoảnh khắc đó, cô thấy trở đúng bản thể ban đầu – một con bình thường, đổ mồ hôi để kiếm sống, cần ai công nhận.
Chiều hôm , bà nấu chè đậu xanh, thơm lừng khắp nhà. Hai bà cháu ăn, tiếng ve râm ran. Bà : “Thấy , cực gì mà qua con. Cái gì cũng mùa của nó.”
Cô gật đầu. Ngoài hiên, bụi lúa phơi vàng, nắng xiên qua kẽ liếp.
“Mùa của đất,” cô khẽ , “cũng là mùa của lòng .”
Đêm đó, đầu tiên nhiều tháng, cô mở điện thoại cũ. Hàng trăm email , những tin nhắn mở. Cô lướt qua, tắt.
Không vì quên, mà vì cuối cùng, cô cách cần nhớ để vẫn sống .
Gió từ ruộng thổi , mang theo hương lúa non và ẩm.
Cô khép mắt, lòng trầm xuống – như đất mưa, mềm, sâu, và sẵn sàng nảy mầm một nữa.
— HẾT CHƯƠNG 13 —