Sáng hôm , thành phố thức dậy bằng thứ ánh sáng bạc xỉn. Trên màn hình điện tử của tòa nhà đối diện, dòng tin cuộn đều: “Rò rỉ dữ liệu truyền thông tại T&H – Nghi vấn nội bộ.”
Không tên cô. ai cũng tin tức kiểu đó cần ghi rõ danh tính, chỉ cần để một trống đủ cho trí tò mò của con .
Tầng 32, khí đặc quánh như sương lạnh. Những bước thang máy cùng cô đều giữ im lặng, chỉ mùi nước hoa văn phòng quen thuộc lẫn với mùi cà phê đun quá tay. Mọi thứ như vẫn bình thường, chỉ điều, ánh của họ còn trung lập. Nó thứ ánh sáng khẽ nghiêng – quan sát, đề phòng.
Bàn việc của cô vẫn ở đó. Cốc nước rửa, chồng hồ sơ sắp ngay ngắn. cảm giác như ai đó chạm thứ khi cô vắng mặt. Một dấu tay vô hình từng tập giấy. Một trống nơi email sáng nay còn gửi từ hệ thống nội bộ mà từ “trụ sở chính”.
“Giám đốc An Nhiên tạm thời phối hợp điều tra sự cố kỹ thuật.”
Câu chữ đều đặn, chuẩn hành chính, thừa thiếu. nó mang một nhịp điệu của sự loại trừ.
Cô nữa, chậm hơn. Trong đầu, từng chữ rơi xuống như kim loại rơi xuống nền xi măng, vang khô và lạnh. Một phản xạ nhỏ khiến cô ngẩng qua vách kính. Phòng sáng đèn, rèm kéo. Lưng hướng về phía cô, bàn tay đang gõ đều bàn phím – dáng vẻ quen thuộc đến mức đau đớn.
Không tin nhắn nào đến lúc 19:45 tối qua. Và sáng nay, cô sẽ còn nhận nữa.
Buổi trưa, khi kéo ăn, cô ở , mở log, sắp xếp các dòng thời gian. Những dãy vô cảm hiện lên, mỗi dấu chấm là một chứng nhân. Cô thêm đó chú thích, liên kết, các mốc.
Trong tiếng điều hòa rì rì, cô cảm nhận nhịp đập của chính – đều, nhưng cứng.
Điện thoại rung nhẹ. Từ phòng pháp chế:
“Đã tiếp nhận hồ sơ. Đang xử lý.”
Một câu trả lời tự động. Không chữ ký . Không thở.
Cô bật khẽ. Có những lúc, máy móc trung thực hơn .
Đến chiều, cuộc họp khẩn tổ chức. Căn phòng lớn sáng đèn trắng, lạnh và phẳng như mặt nước hồ mùa đông. Lục Dịch ở đầu bàn, áo sơ mi một nếp nhăn. Giọng trầm, đều, như thể đang báo cáo thường niên.
“Tạm thời, Giám đốc An sẽ nghỉ để phối hợp điều tra. Tất cả hoạt động truyền thông sẽ do cố vấn Tần Dao phụ trách.”
Không ai hỏi. Không ai phản đối. Mọi thứ diễn nhanh, trơn tru, hợp lý đến mức đáng sợ.
Chỉ cô, yên, xuống lòng bàn tay – một vết xước nhỏ da mới khô. Cảm giác thật kỳ quặc: thể đau ở chỗ sâu, nhưng thấy rát ở những nơi nhỏ.
Ánh của tìm đến cô. Cả buổi họp, như thể cô còn ở đó. Khi kết thúc, lượt ngoài, những cái gật đầu xã giao, những ánh mắt né tránh. Cô dậy cùng.
Không ai giữ cô .
Cánh cửa khép lưng cô, im ắng đến mức thể rõ tiếng nhịp tim phản hồi .
Cô dọc hành lang, qua những bức tường kính trong suốt phản chiếu chính từ nhiều góc khác – một phụ nữ gọn gàng, bình tĩnh, ăn mặc đúng chuẩn, và đang tan trong chính cấu trúc của nơi từng thuộc về.
Trên bàn việc, Vy để một tờ giấy nhỏ: “Em tin chị.”
Cô gấp , bỏ túi. Niềm tin của khác, dù nhỏ, vẫn nặng khi đang mất phần của chính .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-ngoai-gio/chuong-12-ranh-gioi-cua-niem-tin.html.]
Bầu trời ngoài tối nhanh. Mây dày đặc như lớp nhung đen phủ lên thành phố. Cô thu dọn đồ, từng món một. Thẻ nhân viên, chìa khóa, ổ cứng di động, một cây bút cũ. Mỗi thứ đều vị của thời gian, và mỗi khi chạm , cô cảm thấy như đang thu nhỏ chính để rời khỏi vùng sáng .
Không ai tiễn.
Không ai ngăn.
Chỉ tiếng gió rít qua khe cửa thang máy khi nó khép , lạnh và khô.
Khi đến sảnh, điện thoại rung. Một tin nhắn từ quen thuộc:
“Đừng . Mọi thứ sắp sáng tỏ.”
Không tên. Không lời giải thích.
Cô nó trong vài giây, nhấn giữ, xóa.
Thật , điều khiến con kiệt sức là dối trá, mà là những lời đến quá muộn.
Bởi đôi khi, khi niềm tin nứt, sự thật dù đến cũng chỉ là một viên đá khác ném mặt nước.
Buổi tối, mưa đổ xuống. Cô trong taxi, ngược qua ô kính. Tầng 32 sáng đèn một góc – ô cửa của .
Ánh sáng đó như một lời xin bao giờ .
Và cô, từng sống nhờ lý trí, bỗng hiểu rằng những giới hạn vì yếu đuối mà vượt qua , mà vì nếu bước thêm một bước, sẽ mất luôn bản thể dựng nên .
Khi xe rẽ khỏi đại lộ, tòa nhà lùi dần về . Trong lòng bàn tay, cô siết chặt chiếc USB – thứ duy nhất cô mang theo. Không để trả thù, mà để nhắc : hệ thống, dù hảo đến , cũng sẽ sập nếu thiếu công bằng.
Sáng hôm , bảng tin nội bộ, mục “Nhân sự đổi” xuất hiện một dòng nhỏ, kèm ảnh:
An Nhiên – Đã nghỉ việc.
Và ngay bên , trong danh sách báo cáo chờ phê duyệt, vẫn còn một bản tài liệu mang chữ ký điện tử của cô, đ.á.n.h dấu “ tất ngày nghỉ.”
Không ai , bản tài liệu đó chứa gì.
Chỉ rằng, vài ngày , hệ thống an ninh T&H báo: “Phát hiện truy cập trái phép từ máy chủ Đức – chặn.”
Cơn bão hôm tràn qua thành phố, thổi bay biển hiệu ở tầng trệt, mất điện cả khu trung tâm trong mười phút. Khi đèn bật , màn hình tòa nhà hiển thị một dòng duy nhất:
“An – là im lặng, mà là tin tưởng.”
Không ai ai .
những từng ở tầng 32 đều – những dấu vết trong hệ thống, mà trong trí nhớ của những từng ở đó.
— HẾT CHƯƠNG 12 —