Một tháng rưỡi , ba   chính thức ly hôn.
  theo ai cả, mà quyết định  về quê, ở trong căn nhà cũ của bà cô.
Cố Trường Lâm cũng theo  về.
Chính xác hơn là bất chấp sự phản đối của , mặt dày mày dạn bám theo bằng .
Anh   dùng một cái giá hợp lý để mua  mảnh đất của bà cô .
 tự tay thiết kế bản vẽ,  thuê một đội xây dựng chuyên nghiệp đến thi công.
Hai tháng , phần khung của ngôi nhà    thành.
Cố Trường Lâm vẫn  chịu rời .
Mỗi ngày, ngoài thời gian họp trực tuyến ,   chẳng khác nào một ông chồng nội trợ chính hiệu:  chợ nấu cơm, giặt giũ lau nhà…
Một  với  hình cao lớn, khí chất cao quý lạnh lùng như ,   những chuyện tay chân đời thường một cách vô cùng thành thục, thậm chí còn   giỏi.
Anh  nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của các bà các cô ở đầu làng.
  chịu nổi áp lực của dư luận, đành  đuổi  :
“Anh  thể  về Hải thị  ?   cần  ở đây.”
Anh  đang   ghế sô pha, liền vùi gương mặt tuấn tú  hõm cổ , giọng điệu mang theo chút hờn dỗi như một con mèo lớn:
“Không  ,  cần   thấy em  lúc  nơi.”
Nghe mà  nổi cả da gà, liền mỉa mai đáp :
“Thế còn mấy cô gái ở Hải thị thì ? Người  vẫn đang ngày đêm mong    để… hôn kìa.”
Anh  bật  khẽ, nâng mặt  lên:
“Cuối cùng em cũng chịu hỏi  ?”
“Cô gái đó là chị họ của , lớn lên ở nước ngoài, đó chỉ là một kiểu chào hỏi theo phong cách phương Tây thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan-toi-dao-mo-tong-tai-lai-yeu-toi-dien-cuong/17.html.]
“Ồ,   cũng   tìm một ông  họ để hôn má đây.”
“Em dám!”
“Chỉ là chào hỏi thôi mà, tại     dám?”
Anh  thở dài một :
“Là  của . Từ nay về ,  sẽ  cho cô  hôn nữa. Từ thể xác cho đến trái tim,  đều chỉ thuộc về một  em thôi.”
 khẽ “hừ” một tiếng.
Anh   hỏi tiếp:
“Vậy khi nào thì em đồng ý tái hôn với ?”
“Còn  xem biểu hiện của  .”
Anh  đột nhiên  dậy, kéo   ngoài:
“Giờ  sẽ dẫn em  đầu làng tìm mấy bà cô  để phân xử, xem  ai  bắt nạt giống như  .”
 hoảng hốt, vội vàng ôm chặt lấy chân bàn,    :
“Đừng mà, đừng, em đồng ý !”
Anh  dừng , cúi  xuống   đầy mong chờ:
“Gọi một tiếng ‘chồng’  xem nào.”
“Không, em thích gọi  là ‘kim chủ’ hơn.”
Anh  nghiến răng  :
“Không chịu ?”
“Không chịu thì thôi, coi như em —”
Anh  đột ngột cúi đầu ngậm lấy môi , một nụ hôn nóng bỏng và gắt gao,  bế bổng   phòng ngủ…
Sau một hồi “giao lưu”  mật,   cuối cùng cũng nở một nụ  rạng rỡ, mãn nguyện khi   một tiếng “chồng” từ miệng .