dồn hết tất cả sức lực, vung tay tát thẳng  mặt   một cái cháy má, giọng   khản đặc  vì phẫn uất:
“Nếu trong mắt   là loại  hạ tiện đến , thì đừng bao giờ dây dưa đến  nữa! Cút !”
Năm dấu tay đỏ rực lập tức in hằn  gương mặt trắng trẻo của  .
Anh  chỉ lạnh lùng nheo mắt , giọng  càng thêm phần châm biếm độc địa:
“ cũng chẳng thiết tha gì dây dưa với cô!”
“ cứ nghĩ đến chuyện  đàn bà từng    , bây giờ  bám lấy một lão già đáng tuổi cha ,   thấy ghê tởm và nhục nhã!”
“Em  tiền,   xác,  là  đất đai, chỉ cần mở miệng,  đều  thể cho em!”
“Tại   chọn , mà   chọn lão ?  đến cả một lão già đó cũng  bằng  ?”
Anh  càng  càng kích động, đến câu cuối cùng thậm chí còn mang theo một thứ cảm xúc giống như… uất ức.
  cạn lời đến mức    thêm bất cứ điều gì nữa.
Sắc mặt ba  lúc  cũng biến đổi liên tục từ xanh sang đỏ.
Dù  năm mươi tám tuổi, nhưng với vóc dáng cao một mét tám, ngũ quan sắc nét và  hình cường tráng nhờ luyện tập đều đặn —  thừa nhận, ông vẫn là một quý ông vô cùng phong độ.
Bây giờ   Cố Trường Lâm hết   đến  khác gọi là “lão già nát”, ông tức giận mà  dám phát tác.
Chỉ  thể ho khan một tiếng, nghiêm nghị lên tiếng:
“Cố tổng,   rõ  đang hiểu lầm chuyện gì, nhưng  thấy cần   rõ một chút —  là ba của Kiều Nam, con bé là con gái ruột của .”
Cố Trường Lâm như  một luồng sét đánh trúng, cả  đông cứng tại chỗ.
Phải mất một lúc lâu,   mới lúng túng hỏi  :
“Ông … thật sự là ba của em ?”
 chỉ lườm   một cái sắc lẻm.
Ba    trả lời:
“Thật một trăm phần trăm.”
Rồi ông nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu:
“Tại  ngay cả chuyện   cũng  ? Cậu   con rể của  suốt ba năm, là chồng của con bé suốt ba năm trời đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan-toi-dao-mo-tong-tai-lai-yeu-toi-dien-cuong/15.html.]
Cơ mặt của Cố Trường Lâm giật mạnh một cái:
“Ý của chú là…  năm đó kết hôn liên minh với , chính là Kiều Nam?”
Ba  bất đắc dĩ gật đầu:
“ chỉ  duy nhất một đứa con gái,   nó thì còn  thể là ai?”
Gương mặt vốn luôn lạnh lùng như tượng tạc của Cố Trường Lâm tức thì vỡ , để lộ một biểu cảm phức tạp giữa chấn động, kích động và cả vui mừng khôn xiết.
Anh  thở phào một  nhẹ nhõm,  tiên vội vàng cúi đầu xin  ba ,   sang  , nở một nụ :
“Hóa  chúng  là vợ chồng. Em giấu  kỹ thật đấy.”
  lạnh một tiếng:
“Bây giờ thì  còn là nữa. Ba ngày , chúng   chính thức ly hôn .”
Vết nứt  gương mặt tuấn tú của   càng lúc càng lớn, trông vô cùng khó coi:
“Không tính, chuyện đó   đồng ý.”
“Ha,  quên  ? Chính miệng   bảo trợ lý Trần gọi điện cho  để thông báo ly hôn đấy.”
“Trên giấy ly hôn còn  dấu đỏ chói lọi, trong tay  chẳng  cũng  một bản  .”
“Vậy nhé,  còn  chuyện cần bàn với ba.”
   dây dưa thêm, kéo tay ba định  trở  phòng.
Anh  vội vàng giữ tay  :
“Anh  chuyện   với em.”
“   .”
“Anh thích em.”
Cả  và ba đều sững sờ tại chỗ.
Ba  thì vui như bắt  vàng, lập tức buông tay  , bảo  cứ ở   chuyện cho rõ ràng với Cố Trường Lâm, còn ông thì   .
Cố Trường Lâm kéo   lòng, ánh mắt khóa chặt lấy , giọng  nghiêm túc và chân thành  từng thấy:
“Kiều Nam,  thích em. Chúng    từ đầu,   ?”
Tim  đập loạn xạ  thể kiểm soát, nhưng may  lý trí vẫn còn sót  một chút:
“Không    chỉ là chơi đùa qua đường thôi ? Sao bây giờ  biến thành ‘thích’ ?”