“Đau là đúng . Anh đang  bực , em cũng đừng mong  vui vẻ gì!”
“Anh điên  ? Anh bực  thì liên quan gì đến em?”
“Sao   liên quan? Em là   bỏ tiền  nuôi,   vui vẻ là nghĩa vụ của em.”
Nói ,   càng hôn một cách dữ dội hơn, thậm chí còn cố ý cắn nát môi , vị m.á.u tanh tưởi lập tức lan  trong khoang miệng.
Nỗi tủi  dồn nén cả ngày hôm nay bùng phát trong khoảnh khắc đó.
    :
“Vậy thì  trả  tiền cho , chúng  kết thúc mối quan hệ  !”
Như thể  một gáo nước lạnh dội thẳng  mặt,   bỗng dừng .
Ánh mắt cuồng nhiệt của   tan biến,   đó là một vẻ bình tĩnh đến đáng sợ. Anh   lau nước mắt cho ,  khẽ khàng :
“Xin …  cũng         nữa.”
“Đừng  những câu như trả  tiền  là chia tay nữa. Anh sẽ   như  nữa .”
 sụt sịt mũi:
“Vậy thì ba ngày nữa chúng  chia tay.”
“Hả? Ý em là gì?”
“Anh từng  năm trăm vạn một tháng, còn ba ngày nữa là tròn một tháng. Em   gia hạn hợp đồng nữa.”
“Tại ?”
Bởi vì ba ngày nữa là đến ngày ly hôn.
Bởi vì   hôn  khác.
Bởi vì em   một mối quan hệ trong sáng và bình thường.
   thể   những điều đó.
Chỉ  thể hỏi ngược :
“Anh hỏi tại  để  gì? Lúc đầu chính   , chỉ cần em  dừng ,  sẽ đồng ý mà.”
Anh   chằm chằm  :
“Em  nghĩ kỹ ?”
“Ừm.”
Bàn tay   chống bên  , từ từ siết chặt  thành nắm đấm,   thả lỏng , khẽ thở dài một tiếng:
“Được.”
Nói     dậy, rời khỏi giường,  thể căng cứng, lặng lẽ bước  khỏi phòng.
Qua khe cửa  đóng kín,   thấy tiếng bật lửa,  mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt len lỏi  trong phòng.
 thẫn thờ nghĩ:
Thì …  cũng hút thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan-toi-dao-mo-tong-tai-lai-yeu-toi-dien-cuong/13.html.]
Không   qua bao lâu, cửa chính vang lên một tiếng “cạch”  đóng .
Cố Trường Lâm   .
Trái tim  bỗng trở nên trống rỗng.
Đêm đó  trằn trọc  thể ngủ nổi, mất ngủ đến tận hừng đông.
Hai ngày ,    hề liên lạc.
 cũng  tìm  .
Chỉ đến khi chuẩn  dọn  khỏi tòa tháp chuông,  mới để  cho   một tin nhắn:
【Hết một tháng , em  đây. Chìa khóa để  bàn .】
Anh  cả ngày  trả lời.
Đến tối, avatar WeChat của   chuyển thành một màu đen kịt, và dòng trạng thái giới hạn trong ba ngày   hiển thị.
 ngầm hiểu,      tin nhắn của .
Sáng ngày thứ ba,  đến cục dân chính để gặp Trần và nhận giấy ly hôn.
Lúc chuẩn  lấy , Trần hỏi :
“Cô thật sự  ly hôn với sếp ?”
“Ừm.”
Trần thở dài:
“ cảm thấy sếp thích cô.”
“Ở bên cô,    quan tâm, cũng  vui vẻ.”
“ mấy hôm nay  khi hai  cãi , sếp nổi giận suốt cả ngày trong công ty.   từng thấy   tức giận đến như . Gặp ai cũng mắng, đến cả cái thùng rác cạnh thang máy cũng    đá văng.”
 ngạc nhiên:
“Chắc  liên quan đến  ,  lẽ là do mấy cô gái ở bên ngoài.”
“Không . Ngoài cô , sếp   bất kỳ  phụ nữ nào khác.”
“   thấy…”
“Thấy cũng  chắc  là thật. Hay là cô gọi điện cho sếp hỏi thử xem,    thích cô ?”
   hỏi.
 Trần cứ một mực nài nỉ.
Cuối cùng, chính   là  gọi điện.
Trần hỏi:
“Sếp , mấy hôm nay tâm trạng của   tệ,   là vì Kiều Nam ? Có   thích cô  ?”
Tim  lập tức nhảy lên tận cổ họng, căng thẳng đến mức nín thở lắng .
Giọng  lạnh như băng của Cố Trường Lâm vang lên từ đầu dây bên :
“Không.  với cô  chỉ là chơi đùa qua đường thôi.”
“Cậu đang ở ? Sao vẫn  đến công ty?”