Đêm hôm đó,    mơ.
Trong mơ,  vẫn mới chỉ tám tuổi, tay trái dắt cha, tay  nắm lấy nương, ánh nến lờ mờ kéo dài bóng hình chúng   thật lâu, chồng lên , dường như vĩnh viễn sẽ  chia lìa.  trong lòng  , bọn họ đều  c.h.ế.t .
Quả nhiên, đầu tiên là nương buông tay  ,   đó là cha,   giằng tay  , đuổi theo nương mà . Ta chỉ đành trơ mắt  bóng hình bọn họ càng lúc càng mờ , như sương sớm mùa xuân phút chốc tiêu tan.
Ta nhỏ bé ngã  xuống đất, nước mắt tuôn trào khỏi khóe mắt.
Có  đẩy , khẽ gọi: "Hồng Đậu, Hồng Đậu, Đậu Đậu."
Ta mở mắt ,  thấy dáng vẻ  tuấn của Thế tử, trong mắt  đầy sự quan tâm.
Ta  dậy, dụi dụi mắt, tiện thể lau  những giọt nước mắt lạnh lẽo đầy mặt, hỏi: "Muộn thế  , Ngài   đến đây?"
Tóc  đầy tuyết vụn, khắp  mang  lạnh, hiển nhiên là vượt tuyết suốt đêm đến đây. Người  xuống cạnh giường , dường như  vươn tay chạm  , nhưng  dừng ở giữa  trung,  : "Ta   xuất chinh , đặc biệt đến đây báo cho nàng một tiếng."
Bấy lâu nay  thường xuyên xuất chinh, mỗi   ít thì mười mấy ngày, nhiều thì vài tháng,  đều quen . Thế là, theo thói quen   ôm . Vừa mới dang tay , nhưng   dùng một ngón tay chọc  trán. Ta  bàn tay lạnh lẽo của  khiến  run lên, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo  từ sự hỗn loạn của giấc mơ .
Người  vẻ mặt của  chọc : "Ngoài trời đang đổ tuyết,   lạnh lắm, cẩn thận kẻo nàng  lạnh."
Ta bèn rúc  trong chăn đệm: "Khoảng chừng khi nào Ngài về?"
"Khó  lắm,  sẽ  thư cho nàng."
"Ừm,   sẽ gửi thịt khô và ruốc thịt cho Ngài."
"Được." Dưới ánh nến lờ mờ, dáng vẻ và thần sắc của  đều  dịu dàng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nói xong,   dậy định ,  theo bản năng nắm lấy áo choàng của , giữ chân  . Bước chân  khựng , từ  cao  xuống : "Sao ?"
"Ngài nhất định  bình an trở về đấy nhé." Ta ôm lấy áo choàng của , ngẩng mặt  lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hong-dau-co-nuong/chuong-7.html.]
Trước đây  xuất chinh  bao giờ lén đêm đến cáo biệt ,   thực sự  khác thường, trong lòng   yên tâm chút nào.
Hắn  lên, cúi  xuống cách lớp chăn đệm ôm chặt lấy : "Đừng lo,   nào mà chẳng bình an trở về?"
Ta ngẩng đầu, áp môi lên chiếc cằm lạnh lẽo của . Hắn đúng lúc cúi đầu xuống, ngậm lấy môi , hôn  thật sâu.
Lúc cánh môi tách rời,  thở dốc khẽ lầm bầm: "Biết đêm nay   thể ở , nên mới chủ động thế  ?"
Ta dụi dụi  lòng : "  đó."
Hắn nghiến răng đẩy  ngã xuống: "Ngủ . Đợi  về  sẽ thu thập nàng, lúc đó đừng   đấy."
Ta  xuống, lười nhác : "Đợi Ngài về   tiếp ."
Hắn lườm  một cái, xoay  mở cửa rời . Ta đưa mắt  theo  ,   đó cả đêm  ngủ.
Hôm ,  bèn  , Thái tử triệu tập Mãn Mông liên quân, khởi binh tại Đạt Tát Thành, Bắc phạt Kim Trướng Hãn Quốc. Ta lúc  mới giật  hiểu  vì  đêm qua   khác lạ đến thế.
Kim Trướng Hãn Quốc tiếp giáp với phía Bắc bản triều, chiếm cứ nhiều năm, thường  mùa thu đông xuống phía Nam xâm phạm biên cảnh, triều  đa phần là phòng ngự, ít phản kích.  qua  đối đầu nhiều năm,  thể  là tử địch. Với cục diện hiện tại, triều đình hẳn là  một  giải quyết dứt điểm, triệt để loại bỏ mối họa lớn phương Bắc.
9
Ta ở Tô Lê Thành nơm nớp lo sợ, nhưng chiến sự tiền tuyến diễn biến  cực kỳ thuận lợi. Thế tử mỗi tháng đều gửi hai lá thư nhà, đều đặn như cơm bữa.
 
Trong thư   phong cảnh Kim Trướng Hãn Quốc khá , nước non tươi , còn  thấy chú cáo sa mạc nhỏ lông xù nào đó. Hắn chỉ dùng vài nét vẽ đơn giản ở cuối thư vẽ một chú cáo trông thật ngây ngô đáng yêu. Lại  thịt khô  gửi  đặc biệt ngon, nhưng ruốc thịt thì ngon hơn, mang theo nhẹ nhàng tiện lợi,  thành món súp đặc với sữa  ngon miệng  no bụng, bảo     thêm chút ruốc thịt.
Ta vốn tưởng  báo tin vui chứ  báo tin buồn, nhưng  tháng Năm năm thứ hai, bèn  tin thắng trận truyền về,  liên quân tháng   công phá Vương thành của Kim Trướng Hãn Quốc, cuộc chiến trăm năm   bình định. Ta vui mừng ôm chầm lấy Tỳ Bà,  ngừng hét lên,   thể cùng Thế tử đón Lễ Đoan Ngọ .
 lụa màu ăn mừng đại thắng ở Tô Lê Thành mới treo  một nửa, tiền tuyến đột ngột phát sinh dị biến. Quý tộc của Kim Trướng Hãn Quốc vốn  quy hàng trở mặt lật lọng, vây khốn liên quân đang đóng giữ Vương thành, giương cao cờ phản.