Hôn ước từ bé ? Đồng chí giải phóng quân ? - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-10-11 08:22:50
Lượt xem: 25
Chương Dạng không thèm để ý tới ánh mắt của Tạ Du Diễm:"Dì cả tới tìm cháu là có chuyện gì sao?"
"Dì muốn tới nhà cháu ở." Tạ Du Diễm trực tiếp đưa ra yêu cầu, không thèm có một chút hàm súc hay uyển chuyển gì cả.
Chương Dạng nhướng mày hỏi: "Vô Tích ạ? Này thì có liên quan quái gì tới cháu?"
Tạ Du Diễm cắn chặt răng, bà ta cảm thấy Chương Dạng là cố ý tới để chọc tức chính mình:"Về Vô Tích cái gì chứ? Về sau cả nhà của dù sẽ chuyển tới Bắc Kinh, trong khoảng thời gian này dì và dượng cháu sẽ ở nhà của cháu. Dù sao nhà cháu cũng có nhiều phòng trống như vậy, nhường cho chúng ta nghỉ chân một thời gian thì có làm sao chứ?"
Chương Dạng thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, nhà của cô có nhiều phòng trống ? Tuy nói nhà trong đại viện đều là nhà kiểu tây có hai tầng, thoạt nhìn như là biệt thự nhưng những người từng ở đó đều biết diện tích phòng ở không lớn, hơn nữa đây là nhà ở quân đội phân phát cho quân nhân, nghiêm khắc dựa theo số thành viên gia đình của quân nhân mà phân phối, ở đâu ra phòng ngủ dư thừa?
"Dì cả, có khả năng dì hiểu lầm rồi, gian phòng mà trước kia dì ở kia là của Chương Ngũ, nếu như mà dì tới nhà cháu ở thì Chương Ngũ phải ở chỗ nào?" Chương Dạng hỏi.
Nga
"Nó có thể ở ký túc xá tập thể mà." Tạ Du Diễm nói không có một chút do dự nào cả.
Chương Dạng nói: "Đó là nhà của em trai cháu mà khi dì đến ở lại bắt nó phải dọn đi ở ký túc xá ư?"
Chẳng sợ Tạ Du Diễm có nghe ra ngữ khí của Chương Dạng chẳng được tốt lắm nhưng bà ta hoàn toàn không cảm thấy lời mà bà ta vừa mới nói có vấn đề gì cả, bà ta nói thẳng: "Như thế nào? Chẳng lẽ không được sao? Dì là trưởng bối của các cháu, kính già yêu trẻ không biết sao? Mất công một đám các người là người làm công tác văn hóa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/chuong-99.html.]
Thần sắc trên mặt của Chương Dạng hoàn toàn lạnh xuống, cô trực tiếp mở miệng ra từ chối luôn: "Không có khả năng, cháu sẽ không đồng ý." Cô nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt mở miệng gan từng chữ một bảo: "Đó là nhà cháu, không phải là nhà của dì. Cháu và Chương Ngũ ở bên trong đó chính là thiên kinh địa nghĩa, dì lại không phải như vậy. Nói nữa, dì ở khách sạn không tốt hơn sao?" "Tốt cái gì chứ?" Tạ Du Diễm trở mặt ngay:"Ở đó không phải trả tiền chắc?"
Sau khi Tạ Du Diễm nói lời này ra mới hậu tri hậu giác phát hiện ra mình đã lỡ miệng nói luôn lời trong lòng ra ngoài.
Mà tựa hồ Chương Dạng đã sớm dự đoán được sẽ có kết quả trước mắt này nên thoạt nhìn không có một chút ngoài ý muốn nào hết.
"Hóa ra dì cả đánh chủ ý vào việc có thể ăn ở miễn phí ở nhà cháu ạ?" Chương Dạng cười cười:"Khó mà làm được." Cô nhún nhún vai cảm thấy mình đã nói chuyện xong với Tạ Du Diễm rồi:"Cháu không đồng ý." Sau khi Chương Dạng nói xong thì cô xoay người định rời đi.
Sao Tạ Du Diễm có thể thả cô đi dễ như vậy được? Chuyện của bà ta vẫn còn chưa có giải quyết được đâu, bà ta bán nhà ở ở quê quán sau đó dìu già dắt trẻ chuẩn bị tới Bắc Kinh định cư, hiện giờ chuyện nhà ở và công tác còn chưa có được chứng thực xong, vẫn còn phải ở lại bên ngoài vậy chẳng phải mỗi ngày đều sẽ mất tiền sao?
Tạ Du Diễm duỗi tay túm chặt cánh tay của Chương Dạng, dùng sức lôi kéo: "Cháu không thể đi được!"
Chương Dạng vừa không chú ý một cái bị kéo cho lảo đảo.
Vừa khéo vị trí bọn họ đứng là một loạt cống thoát nước, Chương Dạng bị Tạ Du Diễm kéo tới bất đắc dĩ phải lui về phía sau một bước, cặp gót của giày cao gót cô đi vừa mới dẫm lên cái khe rãnh trên tấm che trước mương nước, cô bị Tạ Du Diễm lôi kéo, chỉ cảm thấy chỗ mắt cá chân có một trận đau nhức truyền tới.
Chương Dạng đau tới hô lên một tiếng, không đứng lại được thiếu chút nữa té ngã xuống.