Hôn ước từ bé ? Đồng chí giải phóng quân ? - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:15:37
Lượt xem: 35
Bà Quý khi đối diện với Chương Dạng còn rất xuân phong ấm áp, nhưng khi quay đầu đóng cửa lại, đối mặt với con trai thì lại không khách sáo như vậy.
"Con xem lại mình đi, cũng già đầu rồi. 25-26 tuổi rồi, con nhìn những người xung quanh mình, có bao nhiêu người ở tuổi này đã kết hôn thành gia? Trước thành gia sau lập nghiệp, tại sao với con lại khó khăn thế?" Bà Quý bất mãn nói.
Quý Hành Tung: "..."
Bà Quý thấy con trai không nói lời nào, không khỏi đẩy chồng bên cạnh: "Lão Quý, ông tới nói, nói cho thằng nhóc kia biết tình huống của mẹ, làm nó thanh tỉnh một chút."
Quý tham mưu: "Mẹ con nói không sai, hầu hết mọi người ở tuổi này đều đã kết hôn. Con cũng biết tình huống của bà nội rồi, tâm nguyện lớn nhất của bà chính là muốn lúc còn sống thấy đứa cháu trai duy nhất kết hôn. Hiện tại Hạ Hạ đã trở lại, con không muốn, là vì con có điều gì không hài lòng với Hạ Hạ sao?"
"Không có." Quý Hành Tung nói.
Quý tham mưu vỗ tay một cái: "Vậy không phải được rồi sao? Con không chán ghét con bé, thì hãy thử ở chung trước, chúng ta cũng không phải muốn con lập tức kết hôn với Hạ Hạ, có phải hay không? Người ta bảo cô gái tốt thì có rất nhiều người thích, nếu bây giờ con không nắm chặt một chút, sau này bị người khác cướp đi thì đừng có hối hận."
Quý Hành Tung: "..."
"Mặc kệ nói như thế nào, ngày mai con hãy đưa Hạ Hạ đi thăm bà nội đi. Năm đó, chính là bà nội con giao khối bình an khấu kia cho Hạ Hạ. Cho dù con muốn từ hôn, cũng nên nói với bà nội một tiếng." Quý tham mưu lại nói.
Quý Hành Tung lúc này cũng không im lặng, anh gật đầu nói tốt.
Nga
Nếu ngày mai muốn đi thăm bà nội, vậy thì lát nữa hắn phải đến tìm Chương Dạng? Quý Hành Tung hơi nhấp môi, tưởng tượng đến bóng dáng mảnh khảnh kia, đặc biệt là chiếc eo nhỏ, ngón tay cái của anh không khỏi chà sát ở chỗ khớp xương ngón trỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/chuong-43.html.]
Bình an khấu còn ở trong tay Chương Dạng, Chương Dạng vừa rồi nghe câu nói "Con muốn dùng một chân đá văng ân nhân cứu mạng của mình như vậy" của ba, trong nháy mắt cô cảm thấy có hơi chột dạ.
Người ta vừa mới cứu cô, còn cô thì muốn lập tức đưa ra từ hôn, giống như có chút ... Bạc tình bạc nghĩa.
Cũng may trong nhà còn có Chương Ngũ đứng về phía cô, nhưng Chương Ngũ giờ phút này cũng rất hỗn loạn, anh không thấy được vẻ rối rắm của Chương Dạng.
"Những việc này để sau lại nói, chị không phải còn có cuộc hẹn với người trong toà báo sao? Muốn đi gặp không? Em lái xe đưa chị đi." Chương Ngũ đứng lên nói.
Chương Ngũ lấy cớ muốn đưa Chương Dạng ra ngoài.
Chương Dạng vốn định hôm nay sẽ trả lời Ninh Tu Tư, nghe vậy vội vàng đứng dậy đi theo Chương Ngũ.
Ngồi trên ghế phụ, Chương Dạng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Sao thế? Chị do dự?" Chương Ngũ nhìn cô hỏi: "Không muốn từ hôn nữa?"
Ngón tay của Chương Dạng moi moi túi xách trả lời: "Không có."
Cô phân biệt rõ ràng giữa cảm kích và tình yêu, ngay cả vào rạng sáng ngày hôm đó, khi cô nhìn thấy Quý Hành Tung từ trên trời rơi xuống để cứu mình, giây phút đó cô thật sự động lòng, nhưng trong lòng cô cũng hiểu rằng, động lòng nhất thời chưa chắc đã duy trì một đời.