Hôn ước từ bé ? Đồng chí giải phóng quân ? - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-10-03 18:33:27
Lượt xem: 44
Anh không vui, bởi vì anh cảm thấy mình chính là thân nhất trên đời của Chương Dạng.
Ở bên anh, người chị ra đời sớm hơn anh một giây không cần giả vờ bất cứ điều gì, không cần ra vẻ kiên cường.
Bị thương có thể như ngày xưa ở trước mặt cậu đỏ hồng hốc mắt.
Chương Dạng: 'À, chị bị ngã."
"Nói dối." Chương Ngũ đi đằng sau cô hai bước sau, chú ý thấy trên mặt Chương Dạng có biến hóa rất nhỏ, chắc là đối phương đang cảm thấy đi đường không thoải mái, anh liền dừng bước chân, yên lặng nhìn cô.
Đôi mắt của Chương Ngũ chắc hẳn là được di truyền từ người mẹ Tạ Du Thanh, đôi mắt mang theo vài phần ánh sáng lạnh lùng, tập trung nhìn Chương Dạng.
Cuối cùng Chương Dạng thua trận, lẩm bẩm nói: "Đưa tro cốt của mẹ về Vô Tích, trên đường gặp bọn buôn người."
Chương Dạng vừa nói tới đây, ngẩng đầu nhìn nhanh thoáng qua mặt người đàn ông trẻ tuổi.
Quả nhiên, giờ phút này ánh sáng trong đôi mắt Chương Ngũ còn lạnh hơn lúc trước.
Khuôn mặt đẹp trai thanh nhã không che được vẻ u ám và trông rất tức giận.
Nhưng ngay khi Chương Dạng cảm thấy anh đang tức giận, chương Ngũ đã treo chiếc túi vừa cầm từ tay cô lên cổ anh, sau đó ngồi xổm trước mặt cô, một chút cũng không để ý bọn họ đang giữa ga tàu hỏa với rất nhiều người.
"Chị lên đi." Chương Ngũ nói.
Anh rất muốn tức giận nhưng đối với gương mặt Chương Dạng, anh thật không có biện pháp.
Nếu anh tức giận, cũng là tức giận chính mình, lúc Chương Dạng gặp được khó khăn nguy hiểm, chính mình không ở bên cạnh cô.
"Nhanh lên." Thấy Chương Dạng không phản ứng, chương năm quay đầu lại thúc giục nói;Không lên, chẳng lẽ em ôm chị đi ra ngoài?"
Chương Dạng tưởng tượng đến hình ảnh chương năm nói, lập tức không hai lời, dựa vào trên lưng chương năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/chuong-19.html.]
Đây là lần thứ hai trong ba ngày ngắn ngủi cô được người khác cõng.
Tuy nhiên, tấm lưng của chương năm hoàn toàn khác với tấm lưng anh trai lính Giải Phóng ngày đó ở núi rừng.
Chương Dạng không còn gánh nặng gì nữa, trực tiếp dựa vào đầu vai chương năm, bắt đầu chủ động nghĩ lại sai lầm của mình.
"Được rồi, chị biết chị sai rồi, trở về kể cho em biết.
Nhưng mà bây giờ chị đã không sao, em đừng lo lắng." Chương Dạng nói, tuy rằng chương năm không phát giận đối với cô, nhưng cô vẫn là có thể cảm giác được áp suất thấp của người đang cõng chính mình.
Nga
Chương Ngũ trầm thấp "Um" một tiếng, tới khi đến trước chiếc xe jeep của anh, anh đặt Chương Dạng xuống đất rồi mở cửa xe, sau đó động tác nhẹ nhàng bế người vào.
"Bây giờ còn đau không?" Chương Ngũ hỏi.
Chương Dạng lần này không còn cố thể hiện mình không sợ đau, gật đầu về phía chương năm, sau đó bẹp miệng, Còn đau."
Bộ dáng này của cô rơi vào trong mắt chương năm, khiến chương năm gần như trong nháy mắt đem người trước mắt cùng người trong trí nhớ dung hợp lại.
Chương Ngũ nhịn không được cúi đầu cười một tiếng.
Chương Dạng nghe thấy âm thanh, lên án: "Em còn cười chị?"
Chương Ngũ nhướng mày. Đúng vậy." Ước chừng bởi vì nghe thấy giọng điệu trả lời quen thuộc, tâm tình anh tốt hơn một chút, lười biếng mở miệng nói: "Cho nên, sau này chị gặp chuyện gì, nhớ gọi điện cho em." Trên thế giới này bọn học có huyết mạch tương thông, từ trước phân cách hai nơi, hiện giờ ở bên nhau, chị gái anh hoàn hoàn có thể dựa vào anh.
Chương Dạng cười hừ một tiếng, làm bộ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mạnh miệng nói: "Chị có thể gặp chuyện gì được."
Nếu là khi còn nhỏ chương năm khẳng định sẽ đấu khẩu cùng cô 300 hiệp, chuyện gì cũng nhất định phải tranh cao thấp.
Nhưng mười mấy năm đã qua, anh đã sớm không còn cái tâm tư trẻ con đó nữa, nghe thấy Chương Dạng nói câu đó chỉ cười cười.
Không nóng nảy, dù sao người đã trở lại rồi.