Hôn ước từ bé ? Đồng chí giải phóng quân ? - Chương 176
Cập nhật lúc: 2024-10-21 15:16:10
Lượt xem: 5
Cho nên, cô dứt khoát bảo trì sự im lặng.
"Đây là báo ứng của tôi đi." Thái Lệ không để bụng Chương Dạng trả lời cái gì, cô ta nhẹ giọng nói: "Là do tôi ái mộ hư vinh, vứt bỏ một người luôn đối xử rất tốt với tôi, hiện giờ tôi cũng đã bị người ta vứt bỏ rồi."
Chương Dạng quay đầu lại nhìn cô ta một cái, nhìn thấy sự hôi bại và không có chút sinh khí nào trên mặt cô ta cuối cùng cô vẫn mở miệng khuyên bảo: "Còn không phải là gặp một thằng đàn ông rách sao? Về sau đường còn dài, vì một thằng khốn như vậy mà thất hồn lạc phách thật sự là không đáng chút nào cả."
Cô không bình phán sinh hoạt cá nhân của người khác nhưng mà những người đàn ông giống như Trân Hồng Tinh, thật sự không đáng để bất luận một cô gái nào khổ sở vì hắn.
Nga
Thái Lệ cười khổ, hết thảy mọi thứ hiện giờ cô ta có đều là do Trân Hồng Tinh đưa cho, nơi nào mà cô ta có thể dám nói rằng Trần Hồng Tỉnh là rác rưởi như là Chương Dạng chứ, muốn đá là đá?
Huống hồ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/chuong-176.html.]
"Cô cảm thấy tôi hẳn là nên chia tay với anh ta sao?" Thái Lệ mím môi.
Chương Dạng nhìn chằm chằm vách tường xanh vàng phía đối diện, bên trên có những dấu vết loang lổ, cô vừa nghĩ cái bệnh viện này có lẽ phải quét vôi thêm một lần lại vừa thuận miệng đáp lại vấn đề của Thái Lệ: "Không nên sao? Người đàn ông như vậy cô giữ lại là để hắn ta tới tra tấn chính mình hay thế nào? Hiện giờ cô không muốn chia tay, chẳng lẽ cô không cảm thấy rằng đó không phải là bởi vì chính bản thân cô không thể rời khỏi hắn ta mà là do không muốn thừa nhận quyết định vì hắn ta mà chia tay với một người khác chính là sai lầm sao?" Chương Dạng nói không nhanh không chậm: "Nói đến cùng, đây là do cô không dám đối mặt với sai lầm của chính mình, không dám thừa nhận nó."
Nhưng mà, làm người trưởng thành trước sau gì cũng phải học được cách tự mình đối diện với chính sai lầm của mình, tiếp thu chính mình cũng chỉ là một con người bình phàm. Đã là con người thì luôn sẽ có những thời điểm mắc sai lầm. Quan trọng nhất chẳng lẽ không phải là nhận sai và đi sửa đúng lại sai lầm đó sao? Quay đầu lại khi còn chưa tạo thành hậu quả khiến cả đời hối hận, một lần nữa trở lại con đường đúng của cuộc đời mình.
Lời nói này của Chương Dạng nghe thì bình đạm đấy nhưng lại làm Thái Lệ ngồi một bên lâu lắm không lên tiếng nói gì.
Là như thế này sao?
Vừa rồi khi chính bản thân cô ta nghe thấy những lời này, quả thực một phát thấy máu, trực tiếp chọc phá chút tâm tư giấu dưới đáy lòng mà cô ta không muốn thừa nhận nhất.